Chương 585 Một năm (1)
Robert và Chris Trang nhìn về phía Tống Thiên Diệu, hắn cũng không ngờ Alice cuối cùng lại gọi đúng tên mình, lúng túng gãi gãi mũi, không giải thích gì thêm. Dù sao cũng không định gặp lại, hắn chỉ vẫy tay chào tạm biệt mọi người qua loa, rồi dẫn Giang Vịnh Ân lên xe. Hoàng Lục khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Bên kia, Tiffany cũng chở Alice đi.
Robert hơi say quay đầu lại, phát hiện ngay cả chủ nhà hàng cũng đã về, bên đường chỉ còn lại hắn và Chris Trang. Vẻ say xỉn trên mặt hắn lập tức biến mất, thở phào một hơi, nói đầy thoải mái:
- Bảo ngươi đi cùng ta gặp Tống Thiên Diệu, ngươi lại thật sự cả đêm chỉ đi theo cô nàng ngực to kia? Đồ khốn, trọng sắc khinh bạn.
- Đủ đẹp mà, ta không nhìn cô nàng ngực to, lẽ nào chạy đi nịnh bợ tên Tống Thiên Diệu đó? Là ngươi muốn gặp hắn, đâu phải ta.
Chris Trang lấy thuốc lá từ trong túi ra chia cho đối phương một điếu, sau đó hai người cùng châm lửa rồi mới lên tiếng.
- Hát không tệ, nụ cười cũng rất thân thiện, cử chỉ thoải mái nhàn nhã cũng không giống như giả vờ, không giống với những gì ta nghe trước đó. Sao có thể là một gã đàn ông tham vọng, độc đoán và hung hăng nuốt trọn tất cả đơn đặt hàng trong ngành tóc giả, còn định nuốt chửng thị trường chứng khoán như rắn nuốt voi chứ?
- Trông giống một thanh niên bình thường, không nổi bật nhưng cũng không dễ bị bỏ qua. Tiếc là Tiffany và cô gái ngực to kia, cả hai đều là mỹ nhân thực sự, không biết ai sẽ bị Tống Thiên Diệu đoán là tiểu thư khuê các có ý đồ với hắn. Ngươi nói xem, nếu Tống Thiên Diệu thực sự cũng có ý với cô gái ngực to, gọi đến công ty hỏi thông tin liên lạc của cô ta, mà tình cờ cô nàng ngực to lại thích giọng hát của Tống Thiên Diệu, nếu cho hắn thông tin liên lạc, để họ thành đôi, liệu có tính là chúng ta đã se duyên cho một đôi lứa không...
Robert ngậm điếu thuốc nói với Chris Trang về suy nghĩ của mình về Tống Thiên Diệu tối nay.
Bên cạnh, Chris Trang đã vứt điếu thuốc vừa mới châm, định đi về phía xa.
- Sao ngươi vội vã đi như vậy, xe đậu ở con phố bên cạnh có bị trộm đâu?
- Đồ khốn, ngươi đã nói rồi, nếu cô nàng ngực to bị Tống Thiên Diệu cướp mất thì sao? Ta thích cô nàng ngực to, đương nhiên phải vội về gọi điện cho công ty, lấy thông tin liên lạc của cô ta.
Chris Trang nói với Robert:
- Ngươi đến đây giả làm tiểu thư khuê các, mục đích là gặp Tống Thiên Diệu - một người đàn ông. Ta thì thực sự đang tìm bạn gái, cô nàng ngực to không tệ, đủ đẹp đủ ngây thơ.
- Đơn thuần? Ngươi không nghe thấy Tống Thiên Diệu hỏi tên Chương Ngọc Kỳ với cô nàng ngực to trong bữa tiệc sao? Làm thư ký cho Chương Ngọc Kỳ, làm sao có thể đơn thuần được? Ta phát hiện ra ngươi mới là kẻ thật sự đơn thuần, Hồng Kông nguy hiểm như vậy, ngươi lớn lên kiểu gì vậy?
Lạc Bạt nói với Chris Trang bằng giọng chê bai:
- Sau này chúng ta vẫn nên ít gặp mặt thì hơn, tránh để sự ngu ngốc của ngươi lây sang ta.
- Được, ta là kẻ ngu ngốc, sau này ngươi đừng có chuyện gì lại nhờ ta giúp đỡ nhé?
Chris Trang không hài lòng trừng mắt nhìn Robert, nhưng ngay lập tức lại tò mò hỏi nhỏ:
- Nói đến chuyện đó, có nên tung ra cái gọi là tin tức nội bộ mà ngươi có được không?
Robert đứng trong gió đêm duỗi người:
- Không cần, kẻ cho ta tin tức rõ ràng là có thù với ta, bản thân hắn không muốn gây họa cho mình, tìm một kẻ trông có vẻ ngốc nghếch như ta làm dao giết người, ta đâu phải thật sự ngốc, đương nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là muốn gặp Tống Thiên Diệu một lần, thỏa mãn tò mò là được rồi, đi thôi, về ngủ.
...
- Đang xem gì vậy?
Angie Perlis lau mái tóc ướt đẫm bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tống Thiên Diệu đang ngồi trên sofa lật xem tài liệu trong phòng khách, cô quấn khăn tắm, chân trần bước trên thảm đi tới, đôi chân dài ngồi vắt chéo lên đùi Tống Thiên Diệu, cúi đầu từ phía trước muốn xem tài liệu trong tay hắn, vừa hay dùng mái tóc ướt che khuất tầm nhìn của Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu ném tài liệu trở lại bàn trà, hai tay ôm lấy Angie Perlis, muốn cởi chiếc khăn tắm vừa mới quấn chặt của cô, miệng nói:
- Một số tài liệu về công ty niêm yết.
- Xin chào quý khách, bữa tối cho hai người của ngài...
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên phục vụ, chưa nói hết câu, dường như đã bị Hoàng Lục ngăn lại, một lúc sau, Hoàng Lục lên tiếng nói bên ngoài cửa:
- Lão bản, bữa tối ngươi đặt trước đã sẵn sàng.
- Đây là lần đầu tiên ta ghét sự hiệu quả.
Tống Thiên Diệu giúp Angie Perlis quấn chặt lại chiếc khăn tắm đã lộ ra tấm lưng trơn láng:
- Ta không nên đặt bữa tối trước.
Angie Perlis cười hôn lên má Tống Thiên Diệu, đứng dậy đi vào phòng thay đồ, Tống Thiên Diệu ngồi dựa ra sofa:
- Bảo hắn mang vào đi.
Nhân viên phục vụ của khách sạn Doris đẩy một chiếc xe đẩy thức ăn đi vào, khi vào cửa còn nhìn Hoàng Lục với vẻ ghét bỏ, khăn trải bàn trắng tinh trên xe đẩy có vài nếp nhăn, rõ ràng là do Hoàng Lục tự ý mở nắp đĩa bạc ra kiểm tra gây ra.
Trên xe đẩy ba tầng bày biện ngay ngắn món khai vị, hoa quả, món nguội, món chính thì được đậy bởi nắp đĩa chạm khắc hoa văn, một chai sâm panh, một chai rượu đỏ, một chai brandy, được cắm nghiêng trong xô đá đầy đá vụn, tầng trên cùng còn đặt một bộ ấm trà có kiểu dáng tinh xảo và sang trọng, trà đen tuy vẫn còn trong ấm bạc, nhưng hương trà đã bắt đầu tỏa ra trong phòng.
- Giúp ngài mang đến phòng ăn bày biện? Được ạ.
Nhân viên phục vụ sau khi nhận được phản hồi của Tống Thiên Diệu, liền đẩy xe đẩy đến phòng ăn bắt đầu bày biện bữa tối.