Chương 605 Ngày xưa vô tâm gieo nhân, ngày nay bất đắc dĩ gặt quả (2)
Nghe như thể Hi Chấn Trí Nghiệp yếu ớt lắm vậy. Đường tiên sinh, ta rất cảm kích vì ngươi có thể đến gặp ta, cảnh báo ta về cuộc khủng hoảng mà Hi Chấn Trí Nghiệp đang phải đối mặt. Khi có thời gian, ta sẽ đem vấn đề này ra thảo luận nghiêm túc khi gặp cố vấn chứng khoán của công ty.
Lâm Hiếu Tắc lịch sự mỉm cười với Đường Bá Kỳ:
- Cảm ơn ngươi.
- Không có gì.
Đường Bá Kỳ cũng biết, một chủ tịch hội đồng quản trị của công ty niêm yết chịu gặp một người lạ như mình đã là quá ưu ái rồi, muốn đối phương tin tưởng lời nói của mình qua một lần gặp mặt thật sự là quá khó.
Tuy nhiên Đường Bá Kỳ tin rằng, Tống Thiên Diệu chắc chắn sẽ hành động đúng như dự đoán của hắn, giai đoạn đầu sẽ âm thầm thu gom một phần cổ phiếu, sau đó lập tức bày trận, dùng tiền đổ vào thị trường chứng khoán để tiến hành một cuộc chiến chớp nhoáng. Hắn đánh vào chính điểm yếu của Hi Chấn Trí Nghiệp là do mở rộng nên trong ngắn hạn không thể huy động được số tiền mặt khổng lồ để mua lại cổ phiếu trên thị trường chứng khoán.
Hắn đã nhìn thấu Tống Thiên Diệu, luôn là giai đoạn đầu không nóng không lạnh, chần chừ, có vẻ như tâm không ở đó, nhưng thực tế, chỉ cần giai đoạn chuẩn bị ban đầu kết thúc, một khi ra tay, sẽ lập tức tạo ra tình thế không chết không thôi với đối phương.
Lâm Hiếu Tắc không tin tưởng hắn cũng không sao, khi công ty Cơ Mỹ của hắn ở Mỹ tuyên bố phá sản, hắn đã thành công bảo toàn được 40.000 đô Mỹ, quy đổi ra 1,2 triệu đô Hồng Kông, hắn sẽ dùng 1,2 triệu này để gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Lâm Hiếu Tắc.
Tống Thiên Diệu, ngươi sai lầm ở chỗ không nên nói với ta những con số về cổ phiếu Hồng Kông đó trước mặt Hoàng Tư Quần, khiến ta tò mò về những dòng tiền mặt của ngươi. Cũng phải cảm ơn Cố Lâm San đã xem qua những số liệu về cổ phiếu bất động sản mà ta đã bỏ lỡ, mới có thể giúp ta nhìn ra nước cờ tiếp theo của ngươi.
Ngày đó ngươi vô tình gieo nhân, hôm nay ngươi đành gánh quả.
Một Tống Thiên Diệu đột nhiên giàu có tự cho rằng có thể che giấu trời biển để chờ thời cơ ra tay, đối đầu với một Hi Chấn Trí Nghiệp đã có sự phòng bị, bố trí quân lính để tận diệt.
Tống Thiên Diệu, nỗi thất vọng của ta khi rời khỏi Hồng Kông năm xưa, lần này ta muốn ngươi cũng nếm trải một phen.
...
- Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng của Tống Thiên Diệu.
Phó Diêu Nương và cặp song sinh đang chu môi giúp Tống Thiên Diệu dọn dẹp đồ đạc lộn xộn trên bàn làm việc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tống Thiên Diệu đang ngồi thư thả sau bàn làm việc, hy vọng hắn có thể dẫn Vân tỷ và họ cùng đi.
Tống Thiên Diệu dự định hôm nay sẽ chuyển đến tòa nhà St. George ở đường Tuyết Xưởng, Trung Hoàn để làm việc, nhưng lại không nói sẽ dẫn ba người họ và Vân tỷ cùng đi.
- Vào đi.
Tống Thiên Diệu đang ngồi sau bàn làm việc, gõ ngón tay xuống bàn từng tiếng một và đang thất thần thì bị tiếng gõ cửa làm giật mình, ngồi thẳng người lên và lên tiếng.
Người đẩy cửa bước vào không phải là Hoàng Lục, mà là Hùng tẩu đang lau tay dính dầu, đứng ở cửa nói:
- Lão bản, bên ngoài có hai gã thanh niên, nói tên là Robert và Trang gì đó, tóm lại là tên nước ngoài, bảo quen biết ngươi, muốn gặp ngươi. Hôm qua họ đã đến một lần, nhưng nghe nói ngươi ra ngoài không có nhà nên họ đã bỏ đi.
Robert và Chris Trang, Tống Thiên Diệu suy nghĩ một lúc, có lẽ là sau khi nghe được tên thật của mình, phát hiện ra tên Tống Thiên Diệu này có thể có vài đồng, nên muốn kết bạn với hắn?
- Mời họ vào.
Tống Thiên Diệu nói với Hùng tẩu xong, lại bảo Phó Diêu Nương:
- Tạm thời không cần dọn dẹp, đi pha ba ly cà phê mang lại đây.
Không lâu sau, bên ngoài, Lư Vinh Phương dẫn Phan Quốc Dương tươi cười bước vào văn phòng của Tống Thiên Diệu:
- Tống lão bản, giấu bọn ta khổ quá, hóa ra chủ tiệm thuốc lại là đại gia ngành tóc giả.
- Mời ngồi, nhưng công ty giới thiệu không phải nói chỉ giới thiệu phụ nữ cho ta quen biết sao? Ta đâu biết nghiệp vụ của nó còn bao gồm cả đồng tính luyến ái.
Tống Thiên Diệu đứng dậy bắt tay hai người.
Phan Quốc Dương đảo mắt nhìn khắp văn phòng đơn sơ, miệng nói:
- Nghe được tên của ngươi, đã biết chắc chắn không thể tranh với ngươi về cô nàng ngực to rồi.
- Cô nàng ngực to?
Tống Thiên Diệu ngẩn người một lúc, mới nhận ra đối phương đang nói về Alice trong bữa tối sáu người:
- Sao vậy, ta tưởng ngươi sẽ hẹn cô Alice đó chứ.
- Đã biết ngươi là công tử nhà giàu trẻ tuổi, làm sao còn dám tranh với ngươi nữa.
Phan Quốc Dương cười nói:
- Xin lỗi, để ta tự giới thiệu lại, Phan Quốc Dương, một nhân viên nhỏ của Sở Thủy vụ, tên tiếng Anh của ta thật sự là Chris.
Thấy Tống Thiên Diệu nhìn về phía mình, Lư Vinh Phương nhìn thẳng vào mắt Tống Thiên Diệu, do dự một lúc rồi đưa tay ra:
- Lư Vinh Phương, xin chào Tống tiên sinh.
Nghe cái tên Lư Vinh Phương, Tống Thiên Diệu hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói:
- Chủ tiệm Lư Hữu Hành ở Trung Hoàn là Lư Vinh Khang tiên sinh phải không?
- Đó là đại ca của ta, ta là đứa em trai vô dụng của hắn.
Lư Vinh Phương vẫn nhìn thẳng vào mắt Tống Thiên Diệu nói.
Tống Thiên Diệu lịch sự nói:
- Lư tiên sinh quá khiêm tốn rồi.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tống Thiên Diệu nhìn hai người thắc mắc:
- Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì?
Lư Vinh Phương rời mắt khỏi mặt Tống Thiên Diệu, nhìn Phan Quốc Dương bên cạnh, rồi lại nhìn Tống Thiên Diệu, như thể dưới mông có đinh, cựa quậy bất lịch sự mất vài giây, rồi mới hạ giọng nói với Tống Thiên Diệu:
- Tống tiên sinh, ngươi có định mua cổ phiếu của Hi Chấn Trí Nghiệp trên thị trường chứng khoán không?
Sắc mặt Tống Thiên Diệu trước tiên là ngẩn ra, sau đó nét mặt tươi cười chuyển sang khó coi, lấy từ trên bàn ra một tờ báo:
- Ngươi cũng biết từ báo chí sao?
- Báo chí quỷ gì?
Lần này đến lượt Lư Vinh Phương ngớ ra, hỏi lại Tống Thiên Diệu không hiểu.