← Quay lại trang sách

Chương 635 Ta ủng hộ ngươi

Tống Thiên Diệu cười toe toét, hóa ra Chử nhị thiếu tâm trạng không tốt là vì quan tâm đến thái độ của Chử Diệu Tông đối với chuyện này. Hắn nhìn Chử nhị thiếu:

- Vậy chẳng phải đúng như ý ngươi sao, ngươi không phải luôn chờ ta quay về giúp ngươi quản lý Lợi Khang sao? Chử hội trưởng đã hết lòng hết sức, ít nhất còn chịu tuyên bố sẽ giúp ta dọn dẹp khi thua, đây đã là ân tình lớn rồi. Lẽ nào ta tự mình chọn đối đầu với nhà họ Lâm, còn muốn kéo Chử hội trưởng xuống nước? Vậy mới thực sự là không biết tốt xấu.

- Ta không hiểu nhiều lắm, nhưng ta biết, ngươi trước tiên là thư ký của ta, bây giờ dù không phải thư ký của ta nữa, cũng là huynh đệ, bạn bè của ta. Ta hỏi một câu, ngươi thực sự không định rút lui, nhất định phải đối đầu với nhà họ Lâm sao?

Chử Hiếu Tín miệng đầy mùi rượu hỏi Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu quay mặt đi tránh ánh mắt của Chử Hiếu Tín:

- Thời gian không đợi ai đâu đại ca. Lâm gia hiện giờ chỉ có thể coi là tàm tạm, dựa vào hư thế mà Lâm Hi Chấn để lại cùng danh vọng của Lâm Hiếu Hòa trong mắt người Anh ở Hồng Kông để miễn cưỡng giữ vững địa vị. Ngươi có tin không, đợi vài năm nữa, khi những ngành nghề trong tay Lâm gia bùng nổ đón thời kỳ hoàng kim, cộng thêm đất đai, bất động sản trong tay hắn, Lâm gia sẽ là địa chủ lớn nhất trong giới Hoa kiều ở Hồng Kông.

- Ta vốn chỉ muốn kiếm một khoản từ thị trường chứng khoán bình thường, cuối cùng dùng cổ phiếu trong tay đổi lấy vài mảnh đất chưa khai thác của Lâm gia, không thể coi là thù sâu oán nặng. Nhưng Lâm gia quá ép người, tam thẩm và Duẫn Nhi của ta hiện đang nằm trong bệnh viện, ta phải làm sao? Chẳng lẽ ta về nói với họ rằng, tam thẩm đừng giận, ngoan ngoãn về Lâm gia đi, Lâm gia đã xin lỗi rồi, hơn nữa thế lực Lâm gia lớn, chúng ta không thể chọc giận?

- Thẩm cứ nhẫn nhục chịu đựng ở Lâm gia trước đi, để Duẫn Nhi ngoan ngoãn gả đi theo sắp xếp của Lâm gia, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi ta từ từ kiếm được nhiều tiền rồi tìm cách báo thù? Ta sợ mình có thể nhẫn nhịn mười năm, nhưng tam thẩm chưa chắc đã có thể nhẫn nhịn thêm mười năm nữa. Huống chi, làm sao đảm bảo tương lai Lâm gia sẽ không thu thập ta?

- Mối quan hệ giữa tam thẩm ta và Lâm gia là một phần nguyên nhân ta muốn đối đầu với Lâm gia, nguyên nhân thứ hai, Lâm gia là miếng mỡ béo. Ta tự mình không nuốt được, không sao cả, ta đứng ra làm con dao cắt thịt cho những kẻ có thực lực nuốt được là được rồi. Ta không tham lam, làm con dao cắt miếng thịt Lâm gia này, dính chút mỡ là được.

- Không nghe ngươi nói nhiều như vậy, ta chỉ hỏi ngươi có nhất định phải đối đầu với Lâm gia không?

Chử Hiếu Tín trợn tròn hai mắt, đợi Tống Thiên Diệu nói xong vẫn lặp lại câu hỏi trước đó.

Tống Thiên Diệu gật đầu, khẳng định nói:

- Phải.

- Ta là ông chủ của ngươi cũng được, đại ca cũng được, thế nào cũng được, Chử gia không ủng hộ ngươi, ta không thể làm chủ Chử gia, ta ủng hộ ngươi, khi ngươi gặp Lư Văn Huệ, ta đã cãi nhau một trận với lão đầu, ta nói với hắn, ngân hàng không chịu cho A Diệu vay tiền, A Diệu là người từ Chử gia đi ra, ngân hàng không giúp Chử gia cũng phải giúp.

- Cha ta liền nói những lời ta đã nói trước đó, đợi ngươi thua rồi mới giúp ngươi thu dọn hậu quả. Làm người không nên như vậy, ngươi vay không được tiền, ta vay được, biệt thự là để cưới vợ, không thể tùy tiện xử lý, nhưng ngoài 40% cổ phần của ta ở công ty Lợi Khang cộng thêm nhà máy dược phẩm, có thể thế chấp cho ngân hàng.

Chử Hiếu Tín dùng sức bóp vai Tống Thiên Diệu nói:

- Đợi ta lo xong thủ tục ngày mai, ngươi đến Lợi Khang lấy tiền.

Nói xong câu đó, Chử Hiếu Tín lảo đảo đứng dậy, đi về phía ngoài phòng, Tống Thiên Diệu một tay kéo Chử Hiếu Tín lại:

- Đại ca, ngươi phát điên à?!

- Ta đã nghĩ kỹ, hiện giờ ngươi chắc đang rất khó xử, ngân hàng không vay được tiền, lão đầu của ta lại không ủng hộ ngươi, cưỡi hổ khó xuống, lại không chịu lùi một bước. Ta không ủng hộ ngươi, ai ủng hộ ngươi? Thua mất Lợi Khang cũng không sao, cùng lắm ta lại quay về cuộc sống trước kia phải xin tiền tiêu vặt khi về nhà, gom tiền mở một công ty nhỏ, ngươi tiếp tục làm thư ký cho ta, với đầu óc của ngươi, sớm muộn gì cũng có cơ hội quật khởi. Nói đến động não, ta không bằng ngươi, những chuyện cắt thịt ngươi nói, ta nghe không hiểu, cũng không đủ kiên nhẫn để nghe. Nhưng nói đến làm người, ngươi không bằng ta, làm người chỉ dựa vào một chữ tín.

Chử Hiếu Tín nói với Tống Thiên Diệu:

- Toàn bộ ngân hàng Hồng Kông đều đứng về phía Lâm gia chờ xem ngươi thua, ta vẫn đứng bên này ủng hộ ngươi. Đi thôi, vợ ta còn chưa biết chuyện này, nhưng biết rồi dù có giận cũng không sao, dù sao cũng đã lên giường rồi, muốn hủy hôn thì ta cũng chiếm lợi thế.

Nói xong, Chử Hiếu Tín cười ha hả hai tiếng, gỡ tay Tống Thiên Diệu đang nắm mình ra, đi về phía ngoài phòng.

- Ta sẽ không đi lấy đâu, huynh cũng đừng thế chấp.

Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiếu Tín đã đi đến cửa:

- Chuyện này không liên quan đến đại ca, ta tự có chừng mực, ngươi đừng can thiệp...

Chử Hiếu Tín bực bội khoát tay:

- Dùng hay không tùy ngươi, tiền để trong tài khoản Lợi Khang, về dỗ vợ trước đã.

Khi Chử Hiếu Tín bước ra khỏi phòng riêng, Tống Thiên Diệu ngồi lại vào ghế, tự rót cho mình nửa ly whisky nồng nặc mùi cồn rồi uống một hơi. Vị lão bản Chử Hiếu Tín này của hắn, làm người thật sự không thể chê vào đâu được.