← Quay lại trang sách

Chương 637 Sự cố bất ngờ (2)

Xuồng nhanh chóng đến cầu tàu, người quen của Hoàng Lục do Hoàng Tử Nhã phái đến đón hai người lên xe hơi, lái vào khách sạn Tân Á Ma Cao.

Khách sạn Tân Á Ma Cao là sản nghiệp của Hà Hiền, an ninh tự nhiên không cần phải nói, hầu như từ quản lý đến phục vụ trong khách sạn đều là tai mắt của Hà Hiền. Tống Thiên Diệu vào phòng mình, vừa định đi đến cửa sổ duỗi người, cảm thán lần này đến Ma Cao cuối cùng cũng yên ổn thì...

- Ầm ầm ầm ầm!

Một loạt tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên bên ngoài! Làm cả căn phòng rung lên nhè nhẹ!

Hoàng Lục kéo Tống Thiên Diệu ra khỏi cửa sổ, tay kia kéo rèm cửa lại, giọng nói hoàn toàn không thấy chút hoảng hốt:

- Đừng lo, lão bản, là tiếng pháo, nghe âm thanh thì từ hướng Quan Sáp.

- Tiếng pháo?

Tống Thiên Diệu sửng sốt.

Xem ra mình quả thật không hợp với Ma Cao, lần trước đến chỉ toàn tiếng súng, lần thứ hai đã đổi thành pháo kích liên hoàn? Tuy đạn pháo khó có thể nổ đến chỗ mình, nhưng nghe tiếng pháo vẫn đang nổ, Tống Thiên Diệu vẫn có chút kinh hãi.

Hắn không sợ bị tính toán trên thương trường, nhưng lại sợ chết không rõ ràng, quỷ biết được ở Ma Cao này, có khi nào đạn pháo rơi trúng đầu không.

- Chắc là lính đen canh giữ Ma Cao cho bọn quỷ Bồ Đào Nha lại bắn đạn giả.

Hoàng Lục ở lâu tại Ma Cao nên khá hiểu nơi này.

Tiếng pháo dày đặc chỉ kéo dài chừng ba năm phút rồi ngừng lại, Tống Thiên Diệu dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó quay lại phòng khách mở radio mà khách sạn cung cấp cho phòng hạng sang, nghe những bài hát được phát để giết thời gian. Chưa hết hai bài hát thì cửa phòng đã bị gõ.

- A Hùng.

- Tam ca?

Hoàng Lục nghe ra giọng Hoàng Tử Nhã bên ngoài cửa, nhưng tay vẫn cảnh giác đặt bên hông.

Giọng Hoàng Tử Nhã nói:

- Là ta.

Hoàng Lục liếc nhìn Tống Thiên Diệu đang ngồi trên sofa, rồi tự mình đi đến cửa áp tai nghe ngóng, từ từ mở cửa.

Bên ngoài không chỉ có Hoàng Tử Nhã, Hà Hiền được sáu bảy vệ sĩ hộ tống bước nhanh vào phòng.

- Hà tiên sinh?

Tống Thiên Diệu giật mình, một nhân vật nhỏ như mình không đáng để Hà Hiền đặc biệt đến thăm vào buổi tối.

Sắc mặt Hà Hiền hơi âm trầm, đợi cửa phòng khách đóng lại, hắn vẫy tay với Tống Thiên Diệu rồi ngồi xuống sofa:

- Mượn phòng ngươi trốn một đêm cho yên tĩnh.

- Có chuyện gì vậy?

Hoàng Lục ghé sát bên cạnh tam ca Hoàng Tử Nhã, hỏi nhỏ.

- Ở Quan Sáp, lính đen và quân giải phóng nổ súng đánh nhau, rồi hai bên bắn vài chục quả đạn pháo vào nhau, làm Quan Sáp đóng cửa đến giờ.

Hoàng Tử Nhã liếc nhìn Hà Hiền đang ngồi trên sofa với vẻ mặt âm trầm, không cố ý hạ thấp giọng, nói với Hoàng Lục một câu.

Tống Thiên Diệu bên cạnh cũng nghe được những lời này.

Hà Hiền lúc này muốn đưa tay lấy điếu thuốc, Tống Thiên Diệu từ bên cạnh giúp hắn châm lửa, Hà Hiền phả ra hai luồng khói từ lỗ mũi:

- Vốn định ngày mai mới gặp ngươi, không ngờ điện thoại ở nhà, công ty reo inh ỏi, nên đành đến đây trốn cho yên tĩnh.

- Tổng đốc Ma Cao muốn làm khó Hà tiên sinh?

Tống Thiên Diệu ngồi xuống bên cạnh, nói với Hà Hiền.

Hà Hiền gật đầu:

- Vị trí của ta khó làm, bọn quỷ ngoại quốc dám nổ súng, là đã tính toán kỹ nhiều vật tư cần thiết của đại lục phải dựa vào cửa khẩu Ma Cao để vận chuyển vào, trước khi nổ súng không thèm báo cho ta một tiếng, sau đó lại muốn ta đứng ra... Mẹ kiếp... Còn sót một việc, Huấn Chính, ngươi lập tức dẫn người đến công ty Nam Hoa, cửa khẩu hiện đang giới nghiêm, bến tàu tạm thời đóng cửa nhưng không sao, cầm danh thiếp của ta để Trần Ngũ Hắc tìm một chiếc tàu nhanh ở bến, những việc khác tạm thời không cần quản, đưa những đồng chí đại lục ở công ty Nam Hoa ra khỏi Ma Cao an toàn trước, không thể để bọn quỷ ngoại quốc giữ họ lại.

- Biết rồi.

Hoàng Tử Nhã đưa tay quay số điện thoại, Hà Hiền lên tiếng:

- Ngươi tự mình dẫn đội đi, không được có sai sót.

- Hà tiên sinh, nơi này của ngài...

Hoàng Tử Nhã nghe Hà Hiền bảo hắn tự mình đi đưa người giữa đêm, có chút do dự.

Hà Hiền búng tàn thuốc:

- Nơi này của ta không sao cả, đằng nào cũng không rời khỏi khách sạn đêm nay, dù là bọn quỷ ngoại quốc hay Quốc dân đảng, cũng không thể kéo đại bác đến đây phá tan khách sạn của ta, đi đi.

- Chăm sóc tốt cho Hà tiên sinh.

Hoàng Tử Nhã quét mắt nhìn những vệ sĩ khác trong phòng, rồi một mình ra cửa rời đi.

Tống Thiên Diệu không quan tâm đến những chuyện khác, hắn cũng không thể xen vào, nhưng riêng tin tức bến tàu bị đóng cửa khiến hắn có chút buồn bực, quả nhiên không nên đến cái nơi quỷ quái Ma Cao này.

Hà Hiền quả thật rất trầm tĩnh, không gọi một cuộc điện thoại nào, thậm chí còn bảo người lấy một bộ cờ tướng, ngồi trước ghế sofa đánh cờ với Tống Thiên Diệu, cho đến gần sáng, Hà Hiền mới vào phòng ngủ chính đi ngủ, còn Tống Thiên Diệu thì về phòng phụ nghỉ ngơi.

Đến sáng hôm sau khi thức dậy, Tống Thiên Diệu nhận thấy Hoàng Tử Nhã đã xuất hiện trở lại bên cạnh Hà Hiền, Hà Hiền đang gọi một cuộc điện thoại trong phòng khách, Tống Thiên Diệu không rõ đầu dây bên kia là ai, nhưng rõ ràng là người thân tín của Hà Hiền, Hà Hiền cầm ống nghe nói:

- Ta đâu có thời gian gặp hắn, ta đang bàn chuyện làm ăn với bạn từ Hồng Kông đến đây, không có thời gian, ít nhất phải mất hai ngày! Đừng tưởng Tổng đốc Ma Cao là có thể muốn làm gì ở Ma Cao cũng được, lần này pháo kích là bọn quỷ ngoại quốc nổ súng trước, ta đã nhận được tin, đại lục đã điều động một sư đoàn quân giải phóng, dựng đại pháo ở phía bắc cửa khẩu, sẵn sàng nã pháo bất cứ lúc nào, dùng vũ lực thu hồi Ma Cao!