← Quay lại trang sách

Chương 639 Làm một thanh đao tốt (2)

Lam Cương nhún vai:

- Nhà họ Lâm chiều nay đã cho người đến đồn gặp ta.

Nhan Hùng theo phản xạ hít một hơi lạnh, nhìn Lam Cương không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nghi hoặc nói:

- Nhà họ Lâm gặp một kẻ nhỏ bé như ngươi để làm gì?

- Không biết.

Lam Cương cười khổ lắc đầu:

- Người đến chỉ nói để ta suy nghĩ kỹ, là muốn tiếp tục đi theo Tống Thiên Diệu vô căn vô cội, không biết lượng sức mình, hay là làm một người thông minh biết thời thế, nếu muốn làm người thông minh, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ biết phải làm gì.

- Vậy ngươi muốn đứng về phía nhà họ Lâm?

Nhan Hùng cầm chai bia, nói với Lam Cương.

Lam Cương cúi đầu, búng tàn thuốc:

- Ta chỉ là không biết nên làm thế nào nên mới hỏi ngươi, theo lý thì chức vụ của ngươi cao hơn ta, nhà họ Lâm cũng phải tìm ngươi trước mới đúng.

Nhan Hùng căng thẳng khuôn mặt, nhíu mày nhìn về phía Lam Cương:

- Lâm gia sẽ không tìm ta, tất cả mọi người đều biết ta có Tống Thiên Diệu và Chử Hiếu Tín đứng sau lưng, nếu ta có ý đồ khác, dù Tống tiên sinh có tâm mà không đủ sức thu thập ta, thì Chử tiên sinh cũng có thể giúp hắn ấy dạy dỗ ta.

- Hùng ca, huynh dạy cho ta đi? Tống tiên sinh thua Lâm gia, ngươi có Chử Hiếu Tín đứng sau lưng nên đương nhiên không sao, nhưng bây giờ Lâm gia bắt ta chọn phe, tiếp tục đứng về phía Tống tiên sinh, hay là giúp Lâm gia làm một số việc hiện tại còn chưa biết.

Lam Cương nói với giọng buồn bực.

Trước đây, Lam Cương rất khâm phục trí tuệ của Tống Thiên Diệu, nhưng lần này Tống Thiên Diệu đối đầu với Lâm gia, Lâm gia lại tìm đến hắn - một tên cảnh sát nhỏ, ý nói Lâm gia có việc cần hắn giúp đỡ, cho hắn cơ hội, nếu sẵn lòng giúp đỡ, sau khi Lâm gia giải quyết xong Tống Thiên Diệu, sẽ không bạc đãi hắn, còn nếu không muốn, khi mọi chuyện kết thúc, Lâm gia tự nhiên sẽ sắp xếp người tìm hắn gây rắc rối.

- Nghe Lâm gia nói nhảm.

Nhan Hùng tu một ngụm bia, đưa ánh mắt trở lại sân khấu ở giữa, vũ nữ đã cởi bỏ bộ quần áo cuối cùng trong tiếng hò hét của đám đàn ông, thân thể trắng nõn uốn éo dưới ánh đèn, khiến đám đàn ông phía dưới huýt sáo, hò reo vang dội.

Tiếng ồn quá lớn, Lam Cương không nghe rõ lời Nhan Hùng nói, nên nhìn về phía hắn, hỏi lại một câu:

- Ngươi nói gì vậy? Hùng ca?

Nhan Hùng lấy từ ví ra một tờ mười đô la Hồng Kông, vò thành một cục ném về phía thân thể người phụ nữ trên sân khấu, quay đầu lại nói với Lam Cương đầy tự tin:

- Ta nói, nghe Lâm gia nói nhảm! Làm sao Tống tiên sinh có thể thua được.

- Ngươi quả là rất tự tin vào Tống tiên sinh.

Lam Cương bị giọng điệu của Nhan Hùng làm cho sửng sốt, rồi cười một tiếng.

Nhan Hùng lau vết bia bên mép:

- Đúng vậy, Lâm gia có gì đáng sợ chứ, Tống tiên sinh mới là đáng sợ nhất, ta sợ hắn đến tận xương tủy. Vô Đầu, ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi không nghe lời Lâm gia, cho dù Tống tiên sinh có thua, Lâm gia cũng không đến nỗi giết ngươi, nhiều nhất là tìm cách dùng quan hệ trong cảnh sát, điều ngươi đến một đồn nhỏ, kết quả tệ nhất cũng chỉ là mặc lại quân phục canh gác ở Sa Đầu Giác, giống như ta vậy, từ từ chờ đợi cơ hội mà thôi. Nhưng ngươi có nghĩ đến chưa, nếu Tống tiên sinh không thua, hoặc là thua không triệt để, vẫn còn sức, lúc đó ngươi không chỉ đơn giản là bị giáng chức đâu, đừng bị những lời của Lâm gia dọa sợ, cứ làm việc của mình là được rồi.

- Biết rồi, vốn trong lòng cũng không định giúp Lâm gia, chỉ là luôn nghĩ Tống tiên sinh không thể thắng được Lâm gia, nên có chút lo lắng.

Lam Cương dụi tắt điếu thuốc, nâng ly bia lên cụng với Nhan Hùng:

- Ngươi nói xem, Lâm gia tìm một tên cảnh sát nhỏ như ta làm gì? Những nhân vật lớn đó làm việc, người như chúng ta có thể giúp được gì? Thủ đoạn của cảnh sát không ngoài...

- Làm chứng giả, ép cung, vu oan.

Nhan Hùng nhìn Lam Cương nói tiếp:

- Lâm gia muốn vu oan cho Tống tiên sinh? Hay là muốn làm chứng giả? Gọi điện cho Tống tiên sinh, bất kể thật giả, cứ nói chuyện này cho hắn biết trước đã.

...

- Cẩm ca, toàn bộ sự việc là như vậy, tiểu tử Tống Thiên Diệu sau khi gặp ta xong, nói hắn sẽ đi Ma Cao.

Lư Văn Huệ nói xong toàn bộ sự việc rồi nhìn về phía đại ca của mình, người đứng đầu hiện tại của Lư gia đã bám rễ bốn đời ở Hồng Kông, trải qua trăm năm không đổ - Lư Văn Cẩm Tư lệnh huân chương của Đế quốc Anh, người được trao tặng huân chương Hiệp sĩ của Đế quốc Anh, ủy viên Hội đồng Hành chính Hồng Kông, ủy viên Hội đồng Quản trị Đại học Hồng Kông, cố vấn tổng của Hội Bảo Lương Hồng Kông, tổng cố vấn của Đông Hoa Tam Viện Hồng Kông, chủ tịch Nam Hoa Thể dục Hội, chủ tịch Tổng hội Bóng đá Hồng Kông, cố vấn Tổng Thương hội Trung Hoa Hồng Kông, Thái Bình Thân sĩ - Tư lệnh Lư Văn Cẩm.

Lư Văn Cẩm năm nay 59 tuổi, ông nội hắn là người lai Anh-Trung, người nhà họ Lư có gen người da trắng trong cơ thể, điều này khiến thân hình Lư Văn Cẩm cao lớn hơn nhiều so với người già bình thường, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn. Có lẽ do thường xuyên cúi đầu làm việc nên hơi gù lưng, mái tóc nhuộm đen được cắt tỉa gọn gàng, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, ngay cả ở nhà cũng mặc áo sơ mi cổ cứng màu trắng, chỉ hơi xắn tay áo lên một chút, trông có vẻ thoải mái hơn so với khi ở trước mặt người khác. Ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không thể nhìn ra khí chất của một gia chủ dòng họ lớn năm đời, chỉ là một học giả nghiêm túc không hay cười nói.