Chương 642 Đây là muốn tạo phản à? (2)
Hơn nữa 8 giờ tối, thư ký vẫn chưa tan làm? Tên sư gia Huy đó sống ở công ty Thiên Minh, chẳng lẽ thư ký cũng sống chung với sư gia Huy?
Nói đi nói lại, sư gia Huy cũng không còn trẻ, đã đến tuổi lấy vợ, nhưng khi xưa ở bên cạnh mình làm sòng bạc, sư gia Huy chỉ có thể coi là kẻ nghèo rớt mồng tơi, sau khi giúp Tống Thiên Diệu làm việc lại bận rộn suốt ngày, thêm vào đó cha mẹ mất sớm, cũng không có ai giúp hắn lo liệu những chuyện này, rất khó nói liệu có phải vì bên cạnh có thêm một nữ thư ký, suốt ngày bên nhau, nên có quan hệ gì khác với thư ký không.
Lâu Phượng Vân muốn hỏi sư gia Huy xem gần đây công ty Thiên Minh có tiền mặt nào có thể hỗ trợ cho Tống Thiên Diệu không, Lâu Phượng Vân không rõ Tống Thiên Diệu đang làm gì, nhưng Lôi Anh Đông đã cho người mang đến xưởng một gói tiền mặt lớn, đủ ba trăm vạn, người đến nói số tiền này là Đạt Tử ca cho Tống Thiên Diệu vay, Tống Thiên Diệu phải làm đến mức vay tiền của bạn bè như Lôi Anh Đông, Lâu Phượng Vân dù không rõ hắn làm gì, cũng biết Tống Thiên Diệu hiện đang cần tiền, nên Lâu Phượng Vân nghĩ đến sư gia Huy, nhiều tiền ít tiền không quan trọng, lấy một khoản tiền từ công ty Thiên Minh do sư gia Huy quản lý để tạm dùng, vẫn thuận tiện hơn vay tiền ngân hàng hoặc bạn bè phải trả lãi hoặc có ngày đáo hạn.
Vì vậy Lâu Phượng Vân mới gọi điện cho sư gia Huy.
Mãi đến tám giờ bốn mươi phút, sư gia Huy vẫn chưa gọi lại, điều này khiến Lâu Phượng Vân càng thêm chắc chắn rằng tên khốn sư gia Huy này có phải đang ôm ấp nữ thư ký ngủ say sưa không, đã quá lâu không được đặt bên cạnh mình hoặc Tống Thiên Diệu để quản giáo, sư gia Huy có phải đã quên mất thân phận của mình rồi không?
Đang định ngày mai mình sẽ dành thời gian qua công ty Thiên Minh gặp sư gia Huy, nhắc nhở hắn một chút thì cuối cùng chuông điện thoại cũng reo lên.
Lâu Phượng Vân đưa tay nhấc điện thoại, bên kia đầu dây, giọng sư gia Huy nghe có vẻ uể oải:
- Alo? Vân tỷ, vừa rồi ngươi gọi tìm ta à?
Giọng điệu này khiến Lâu Phượng Vân chắc chắn rằng thời gian qua sư gia Huy nhất định đã phóng túng quá độ...
Đồ khốn, để ngươi giúp đỡ quản lý công việc, ngươi lại đi làm chuyện đó với nữ thư ký?
- A Huy, ngươi rất bận à? Là thế này, hiện tại công ty Thiên Minh có bao nhiêu tiền mặt có thể rút ra được?
Lâu Phượng Vân hít sâu một hơi, nén giận xuống, sư gia Huy bây giờ ít nhiều cũng đã là một ông chủ, nói không chừng thư ký hiện đang ở bên cạnh hắn, lúc này phải để hắn giữ thể diện, không thể mắng chửi.
Sư gia Huy bên kia điện thoại do dự một chút, hỏi lại:
- Có hơi bận, chiều vừa mới về Hồng Kông, lập tức lại chuẩn bị ra ngoài, sao vậy? Vân tỷ, tỷ thiếu tiền dùng à?
- Phải đó, gần đây A Diệu cần tiền dùng, làm đến mức chuẩn bị thế chấp cả nhà máy cho ngân hàng, nên ta gọi cho ngươi, hỏi xem bên đó có thể tạm thời chuyển một khoản tiền vào tài khoản của nhà máy không.
Lâu Phượng Vân nói.
- Lớn vậy sao? Thế chấp nhà máy? Nhưng hiện tại trên sổ sách công ty Thiên Minh không có tiền mặt có thể rút ra được, Vân tỷ, đợi qua một thời gian tôi nghĩ cách, chậm nhất một tháng, bây giờ thật sự là không lấy ra được tiền, thế nhé, ta đang vội ra sân bay, đợi về sẽ đến gặp Tống tiên sinh và Vân tỷ, vậy nhé, máy bay không đợi người.
Nói xong, sư gia Huy liền cúp điện thoại.
Lâu Phượng Vân cầm ống nghe điện thoại đã phát ra tiếng tút tút, có phần không dám tin.
Mình đột nhiên nảy ý muốn mượn tiền từ công ty Thiên Minh, sư gia Huy nói không có tiền còn có thể tha thứ được, tên này cũng không dám nói dối về sổ sách, nhưng rõ ràng giọng nói như vừa phóng túng quá độ, lại còn dám nói đang vội ra sân bay bắt máy bay, hơn nữa chắc là do lương tâm bất an, lại còn chủ động cúp điện thoại của mình?
Đây là muốn tạo phản à?
...
Lâm Hi Nguyên bưng một phần chè, dùng thìa bạc từng chút từng chút đưa lên miệng, khi còn trẻ trên bàn rượu nói những lời hào hùng, ăn uống thả ga, không kiêng kỵ rượu thịt, đến khi tuổi già, miệng không còn nhiều lời để nói, rượu thịt lại quá béo ngậy, ngược lại lại có hứng thú với một số món ngọt trước đây lười động đến, khi xưa đi theo sau lưng nhị ca Lâm Hi Chấn làm ăn thuốc phiện, mình làm sao có thể ăn loại đồ ngọt rẻ tiền thường thấy ở Ma Cao này, nhưng bây giờ mỗi ngày không nếm một bát, cứ cảm thấy trong miệng không có vị gì.
Từ từ ăn hết bát đồ ngọt này, đợi hầu nữ ở cạnh giúp mình lau kỹ khóe miệng, Lâm Hi Nguyên mới nói với Tưởng Minh Thông đã ngồi bên cạnh đợi mình ăn xong suốt hơn mười phút mới mở miệng:
- A Thông à, A Hòa ở Hồng Kông gọi điện đến, nói không định để một tiểu tử Hồng Kông quay về nữa, bảo ta làm lục thúc này giúp tìm một mảnh đất ở Ma Cao, để tiểu tử đó ở lại Ma Cao lâu dài, tiểu tử đó bây giờ đã tìm thấy chưa?
- Sau khi ngài dặn dò, ta đã sắp xếp người đi các bến tàu để ý, Ma Cao chỉ có bấy nhiêu, tìm một khuôn mặt lạ dễ như trở bàn tay, chiều tối hôm qua ở bến tàu Nam Loan, có người thấy hai người xuống từ một chiếc tàu hàng, tên đi theo trông giống một trong những vệ sĩ của Hà Hiền, tiểu tử đó nhìn dáng vẻ bề ngoài, có lẽ chính là người mà lục thúc muốn tìm, được vệ sĩ của Hà Hiền đưa đến khách sạn Tân Á.
Tưởng Minh Thông thấy Lâm Hi Nguyên động ngón tay, lập tức đưa qua một điếu thuốc, giúp đối phương châm lửa, mở miệng nói.