← Quay lại trang sách

Chương 650 Tốt! (1)

Hoàng Lục biết Tống Thiên Diệu muốn mặc áo chống đạn ra ngoài, sau khi dụ rắn ra khỏi hang, đã gọi điện cho cha mình là Hoàng Sâm, mượn tạm mấy vị bác chú có vẻ ngoài đáng sợ bên cạnh Hoàng Sâm để bảo vệ Tống Thiên Diệu, lại nhờ cha mình Hoàng Sâm gọi điện trực tiếp cho Lý Quyền, để Lý Quyền sắp xếp người mai phục, mới điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau là Lâm Hi Nguyên.

- Lâm lão lục?

Tống Thiên Diệu hiện giờ ngực vẫn còn đau âm ỉ, nghe thấy cái tên này, sững người một chút.

Lý Quyền nói với Tống Thiên Diệu:

- Lâm Hi Nguyên, em trai thứ sáu của tên quỷ Lâm Hi Chấn đã chết.

Tống Thiên Diệu có chút không dám tin, quay đầu nhìn Hoàng Lục. Hắn Tống Thiên Diệu liều mạng lấy mình làm mồi nhử, tay súng một phát không bắn chết mình, quả nhiên là đại nạn không chết ắt có phúc về sau?

Khi hắn đang làm việc thiện, có người muốn giết hắn Tống Thiên Diệu, cho hắn cơ hội để phát tác, quan trọng nhất là, kẻ chủ mưu họ Lâm?

Không cần gặp Lobo, Tống Thiên Diệu lần này đều biết, Lobo chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đứng về phía chính nghĩa để phán xét đối phương, nhất là khi đối phương còn là kẻ thù không đội trời chung họ Lâm của Lobo hắn.

...

Trong biệt thự Lục Thôn nằm ở giao lộ giữa đường Tỳ Lợi Lạp và đại lộ Mỹ Phó Tướng, Lobo đang nói chuyện với giọng điệu có vẻ khó xử với chủ tịch và phó chủ tịch Tổng thương hội Trung Hoa Áo Môn là Hà Hiền và Mao Vạn Kỳ.

Lobo thân hình rất cao lớn, trông khoảng sáu mươi tuổi, có lẽ vì từ tối qua đã bận rộn theo dõi tình hình, ổn định trật tự Ma Cao mà không có thời gian chỉnh trang dung mạo, tóc hơi rối, mặt cũng hơi bóng dầu, áo sơ mi thì cà vạt đã bị kéo tuột, cổ áo mở phanh.

Hắn có huyết thống đa quốc gia như Trung Quốc, Anh, Bồ Đào Nha... Lúc bốn tuổi theo cha nuôi từ thuộc địa Bồ Đào Nha là Đông Timor chuyển đến Ma Cao, sau đó mấy chục năm, Lobo vẫn luôn ở lại thành phố nhỏ Viễn Đông này. Hai mươi lăm tuổi bắt đầu trở thành chuyên viên thuốc phiện của phủ Tổng đốc Ma Cao, coi như đã trở thành công chức chính phủ Ma Cao.

Đáng tiếc sự nghiệp chính trị vừa mới khởi đầu, đã vì phu nhân Tổng đốc Ma Cao muốn giành được độc quyền thuốc phiện mà gây thù với Lâm Hi Chấn, cuối cùng không những không lấy được việc làm ăn, mà còn mất cả danh tiếng của mình, khiến hắn chìm lắng nhiều năm không được trọng dụng. Nếu không thì danh hiệu Vua Ma Cao nổi tiếng khắp nơi này chưa chắc Hà Hiền đã giành được.

- Hiền ca, tối qua ta đã nói chuyện điện thoại với Kỳ ca, chỉ riêng không tìm được huynh, ta đã lập tức nhờ Kỳ ca đi liên lạc với người của công ty Nam Hoa, nhưng phát hiện công ty Nam Hoa trống không, chỉ còn vài nhân viên địa phương nói với ta rằng, người của công ty Nam Hoa đều đã đi Quảng Châu họp, chưa định ngày về.

Lobo có vẻ không vui nói với Hà Hiền đang ngồi trên ghế tựa kiểu Tây uống cà phê:

- Ma Cao giới nghiêm, người của công ty Nam Hoa lại có thể đi Quảng Châu họp, ngoài Hiền ca có bản lĩnh này ra, ai ở Ma Cao còn làm được?

Hà Hiền mặt không biểu cảm cầm tách cà phê nói:

- Anh em chúng ta ba người quen biết nhiều năm, không cần nói những lời khách sáo xã giao, bình thường một ngày gặp nhau mấy lần, nhưng lần này khác, lần này phía sau ngươi là người Bồ Đào Nha, phía sau ta là người Trung Quốc. Kỳ ca vừa nói, tối qua hắn đã giúp ngươi liên lạc với đại lục, bên cục Hoa Nam đại lục hiện giờ tâm trạng rất kích động, có ba loại ý kiến.

- Thứ nhất, ở Thạch Kỳ đã đóng quân một sư đoàn quân giải phóng, sẵn sàng áp sát cửa ải Củng Bắc khai chiến bất cứ lúc nào, dù sao trên chiến trường Triều Tiên, những tên Mỹ, tên Anh người Trung Quốc đều đã đánh rồi, bây giờ thêm một Bồ Đào Nha cũng chẳng nhiều nhặn gì! Thứ hai, xử lý lạnh nhạt, sau này phong tỏa biên giới triệt để, cửa ải vĩnh viễn không mở, vật tư sau này không qua Ma Cao nữa.

- Bồ Đào Nha không phải hung dữ sao? Được thôi, sau này lương thực, rau củ, đồ dùng hàng ngày của Ma Cao để Tổng đốc nhập khẩu từ châu Âu đi, để người dân Ma Cao sau này nếm thử lương thực châu Âu là mùi vị gì. Hiện giờ Ma Cao gần hai mươi vạn người, một ngày cần bao nhiêu lương thực ngươi rõ, sau khi cửa ải đóng triệt để, chờ hai mươi vạn người đó đến phủ Tổng đốc cùng ngài Joaquim Marques Esparteiro ăn cơm Tây đi.

- Ngài Joaquim Marques Esparteiro đã quy trách nhiệm cho người phụ trách bộ đội, quở trách họ quá mạo hiểm.

Lobo cười khổ nói:

- Kỳ ca quả thật tối qua đã giúp liên lạc với Trung Quốc, nhưng phía Trung Quốc đưa ra câu trả lời là Trung Quốc đến nay chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Bồ Đào Nha, không nên tiếp xúc trực tiếp với chính quyền Ma Cao. Muốn đàm phán cũng được, phía chính quyền Ma Cao cử hai đại diện người Hoa dân gian Ma Cao đi đàm phán với họ. Ở Ma Cao hiện giờ chỉ có ngươi và Kỳ ca là thích hợp nhất, bây giờ người phụ trách đàm phán của Trung Quốc đã đến gần cửa ải Củng Bắc, chỉ chờ ngươi và Kỳ ca gật đầu.

- Ta làm sao gật đầu, làm sao đàm phán với người ta? Ngươi phải nói ý kiến của ngài Joaquim Marques Esparteiro cho ta chứ?

Hà Hiền đặt tách cà phê xuống, nhìn về phía Lobo.

Lobo lộ vẻ khó xử, do dự một lúc mới nói:

- Ý của ngài Joaquim Marques Esparteiro là, lần này hai bên đều có thương vong, nên giữ bình tĩnh kiềm chế, tránh tình hình mở rộng, khôi phục mở cửa ải.

- Chát!

Hà Hiền ném tách cà phê vừa mới đặt xuống xuống đất vỡ tan, hai mắt trợn tròn:

- Tên da đen bắn pháo trước! Joaquim Marques Esparteiro ngay cả một câu xin lỗi cũng không định nói? Thế này để ta đi đàm phán thế nào? Hắn nếu thấy có thể đàm phán được, ngươi bảo hắn tự đi đàm phán đi!

- Hiền ca...