← Quay lại trang sách

Chương 666 Truyền kỳ về giáo phụ Malay (1)

Đến lúc này, hai chân Tô Văn Đình vẫn còn run rẩy không tự chủ, nghe Liêu Kính Huyên hỏi, liên tục gật đầu:

- Phải, phải, Lâm Hiếu Hiệp Lâm tiên sinh nói với ta như vậy.

Liêu Kính Huyên bước đến trước mặt Tô Văn Đình, lấy từ túi mình ra hộp thuốc Đăng Hỉ Lộ, rút một điếu đưa đến miệng Tô Văn Đình, rồi lấy bật lửa mạ bạc ra giúp đối phương châm lửa, bản thân cũng ngậm một điếu trong miệng:

- Lâm tiên sinh nói, chuyện trước đây không biết thì vô tội, người Lâm gia bảo ngươi làm việc, ngươi không có lựa chọn. Nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi phải biết nên làm thế nào, không phải người Lâm gia tùy tiện dặn dò là ngươi phải làm việc.

Điếu thuốc trong miệng Tô Văn Đình run rẩy, mặt nhăn nhó cười khổ:

- Biết rồi, biết rồi, sau này bất kể ai trong Lâm gia bảo ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ thông báo cho Liêu tiên sinh ngươi trước, đợi ngươi trả lời.

- Sắp xếp vài tên thế mạng đến đồn cảnh sát Ma Cao đầu thú, nói là bọn chúng đánh bạc thua ở Ma Cao, vay tiền của Lâm Hi Nguyên tiên sinh và Lâm Hi Thận tiên sinh, bị hai vị đòi nợ, nhất thời không có tiền trả, nảy sinh ý xấu, giết hai người.

Liêu Kính Huyên cúi đầu châm thuốc, đóng bật lửa cái “bộp”, ngẩng đầu nhìn Tô Văn Đình nói.

Tô Văn Đình liên tục gật đầu:

- Được, được.

Liêu Kính Huyên trước mặt hắn không dám chọc giận, đây là tâm phúc của Lâm Hiếu Hòa, nghe nói là cảnh vệ theo bên cạnh Lâm Hiếu Hòa phụ trách an ninh bảo vệ nhiều năm khi Lâm Hiếu Hòa làm quan ngoại giao Quốc Dân Đảng. Sau khi Lâm Hiếu Hòa từ quan về Hồng Kông, Liêu Kính Huyên này cũng được Lâm Hiếu Hòa đưa đến Hồng Kông.

So với Bình thúc - trung bộc Lâm gia từng giao thiệp trước đây, Liêu Kính Huyên trước mặt càng khiến Tô Văn Đình bất an. Ít nhất Bình thúc chưa từng dùng gia quyến để uy hiếp hắn, nhưng Liêu Kính Huyên này hôm nay gặp mặt, món quà gặp mặt là dây chuyền nhẫn của mấy người vợ và đồ dùng cá nhân của mấy đứa con, dường như chỉ cần Tô Văn Đình nói sai một câu, là chuẩn bị cả nhà chết sạch.

Đây hoàn toàn không phải thủ đoạn giang hồ, hắn Tô Văn Đình có thể đối mặt với nhiều người giang hồ hùng hồn, không chút sợ hãi, nhưng hắn không dám nói thừa một câu với loại người này.

- Vậy không làm phiền Tô tiên sinh nghỉ ngơi nữa, Kính Huyên xin cáo từ. Hôm nay đến đây đường đột, mất lễ nghĩa, sau này ta nhất định sẽ đích thân xin lỗi mấy vị phu nhân và công tử.

Liêu Kính Huyên thở ra một vòng khói, khá phóng khoáng chắp tay với Tô Văn Đình, xoay người ra khỏi phòng khách.

Tô Văn Đình không còn sức để tiễn khách, ngồi phịch xuống ghế thái sư, thở hổn hển.

Có vẻ Lâm gia hiện giờ đã xảy ra vấn đề? Ngày thường việc giang hồ đều do thuộc hạ của Lâm Hiếu Hiệp hoặc chính Lâm Hiếu Hiệp đứng ra, sao hôm nay Lâm Hiếu Hòa lại cho tâm phúc Liêu Kính Huyên đến, hỏi rõ chuyện Lâm Hiếu Hiệp tiếp xúc với mình? Chuyện này Lâm Hiếu Hòa hỏi thẳng Lâm Hiếu Hiệp thì sao? Chẳng lẽ giữa mấy huynh đệ Lâm gia đã có chút xích mích?

Thời gian này không nên ở lại Hồng Kông nữa, ra ngoài trốn tránh cho yên ổn, tránh bị cuộc nội loạn của nhà họ Lâm ảnh hưởng đến mình. Nói ra cũng đáng thương, bản thân là lão đại An Lạc đường, nhân vật nổi danh một phương trong giang hồ, nhưng trong mắt những nhân vật lớn này, chẳng qua chỉ là một con chó bị sai khiến. Dĩ nhiên bên cạnh Lâm Hi Chấn là như vậy, bên cạnh người Nhật cũng như vậy, cho đến ngày nay, đầu đã bạc trắng, trước mặt Lâm Hiếu Hòa và Lâm Hiếu Hiệp vẫn như vậy.

Tên Trịnh Chí Trung ở Malay không phải nói chuẩn bị mời mấy vị lão đại của An Lạc đến Malay xem nhà máy hoàng bích của hắn sao? Đúng lúc mình nhân cơ hội này đến Malay tránh gió đầu, tiện thể xem xét việc làm ăn của tên Trịnh Chí Trung này, có thật sự lớn như hắn nói không, tránh xa chốn thị phi.

...

- Xuân muội...

Lư Vinh Phương ngồi trước bàn ăn rộng lớn trong nhà mình, cười hì hì nói với Lư Nguyên Xuân ngồi đối diện:

- Ta dùng mấy căn nhà lớn của mình làm thế chấp, vay một khoản tiền từ ngân hàng Quảng Ích của ngươi được không?

Lư Nguyên Xuân đang nhấp từng ngụm nhỏ canh chim cút bách hợp ngọc trúc do Bình tẩu, người hầu già nửa tớ nửa mẹ của hai anh em Lư Vinh Khang và Lư Vinh Phương đích thân nấu. Lúc này nghe Lư Vinh Phương nói vậy, cô chưa kịp mở miệng, trên bàn ăn Lư Vinh Khang, đại ca của Lư Vinh Phương đã nhìn về phía em trai mình trước:

- Ngươi làm trò gì vậy? Trong tay ngươi không phải có hai ba chục vạn sao? Huống chi, nếu cần tiền cũng phải nói với ta chứ, sao lại mở miệng làm phiền Nguyên Xuân?

Lư Vinh Khang lớn tuổi hơn Lư Vinh Phương rất nhiều, huynh trưởng như cha, có thể nói năm đó hai anh em từ Malay đến Hồng Kông, hoàn toàn là Lư Vinh Khang tự mình đánh đấm ra một cơ ngơi ở Hồng Kông, một tay nuôi nấng Lư Vinh Phương khôn lớn, không dễ dàng chút nào. Hắn vừa mở miệng, nụ cười trên mặt Lư Vinh Phương lập tức biến mất, cúi đầu nói nhỏ:

- Vay một khoản tiền để đầu tư vào thị trường chứng khoán, ta có tin nội bộ đấy.

- Ngươi đừng nghĩ đến những chuyện đầu cơ trục lợi nữa, có thể chuyên tâm làm ăn chính đáng không?

Lư Vinh Khang nhíu mày, có chút bất lực nhìn đứa em trai nhảy nhót này:

- Ngươi xem Nguyên Xuân kìa, nhỏ hơn ngươi một tuổi mà đã thành công trong sự nghiệp rồi.