Chương 673 Hộ viện (2)
Mấy người này đều là thuộc hạ lâu năm của Hoàng Sâm, không vợ không con, từ khi Hoàng Sâm làm thổ phỉ đã theo bên cạnh hắn xông pha, đã từng đánh nhau với thổ phỉ, người Nhật, quân ngụy, cộng sản, Quốc Dân đảng, Dân đoàn... Khuyết điểm duy nhất là trong chiến tranh bị thương tật, tướng mạo không đẹp, thực sự không thể lên sảnh đường, sau khi đến Ma Cao, thân phận địa vị của Hà Hiền, vệ sĩ bên cạnh không thể từng người cụt tay què chân mặt mũi xấu xí, nên những thổ phỉ không vợ con này cũng không được chọn đi giúp Hà Hiền làm việc, cứ ở mãi trong nhà trọ của Hoàng Sâm.
Đại đương gia Hoàng Sâm của họ đã rửa tay chậu vàng, con cháu nhà họ Hoàng đều đã bắt đầu làm vệ sĩ cho người giàu, đại lục cũng đã giải phóng, thiên hạ thái bình, nhóm người này về chiêu mộ người tái xuất giang hồ rõ ràng là không thể, tuy Ma Cao trị an hỗn loạn, nhưng không ai dám gây rắc rối cho Hoàng Sâm, ai cũng biết cháu của Hoàng Sâm là Hoàng Tử Nhã hiện là đầu lĩnh vệ sĩ bên cạnh Hà Hiền, nhân vật hung ác sáu súng giết tám người, gây rắc rối cho Hoàng Sâm chẳng khác nào gây rắc rối cho Hà Hiền, ai dám chọc?
Vì vậy mấy người này cả ngày co rúm trong nhà trọ của Hoàng Sâm đánh bài uống rượu, giết thời gian, vì chuyện này Hoàng Sâm trong lòng rất không thoải mái, không phải hắn nuôi không nổi mấy thuộc hạ cũ, mà là những người này khi xưa ở sơn trại, đều là tam đương gia, tứ đương gia hoặc đội trưởng các loại nhân vật có tiếng tăm, khi được Quốc Dân Đảng chiêu an, chức vụ nhỏ nhất của những người này cũng là một trung úy, đến Ma Cao lại trở thành kẻ vô dụng bị người ta chê bai lãng quên, cảm giác này không dễ chịu. Nên khi Tống Thiên Diệu đề cập chuyện mời mấy huynh đệ cũ về Hồng Kông, Hoàng Sâm rất vui mừng.
Trong mắt Hoàng Sâm, dù là tàn quân Quốc dân đảng hay người giang hồ, trước mặt mấy huynh đệ này của mình đều chẳng là cái thá gì, rất nhiều binh lính Quốc Dân đảng khi mới nhập ngũ sờ đến khẩu súng đầu tiên trong đời, thì mấy đầu lĩnh đội Thái Sơn này đã đầy đủ súng ngắn súng dài, súng dài là súng nhanh kiểu 45 của xưởng vũ khí Quảng Tây, súng ngắn là súng lục ba hoa của Mỹ, đội Thái Sơn của hắn Hoàng Sâm có thể đánh ra tiếng tăm ở vùng Trung Sơn, dựa vào chính là ngựa nhanh súng độc cùng với những huynh đệ cũ cùng hắn xông pha sinh tử bên cạnh, những người này đừng nói giết vài kẻ giang hồ, giết vài tên đại thiên nhị, cho dù cho họ súng máy đạn dược, bảo họ nghĩ cách đánh chiếm pháo đài của quân đóng đồn người da đen ở Ma Cao, Hoàng Sâm cũng không hoài nghi là họ sẽ thất bại.
Mấy người này do Tống Thiên Diệu mở miệng xin về, sau này sinh lão bệnh tử đều do Tống Thiên Diệu chịu trách nhiệm, ăn mặc ở đi Tống Thiên Diệu lo liệu, đương nhiên, Tống Thiên Diệu cũng không định để mấy người đi giúp hắn giết người, chỉ để họ ở bên cạnh cha mẹ mình, trông nom an toàn cho người thân.
Năm người này cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà Hoàng Sâm để ăn bám chờ chết, có người biết thưởng thức họ, lại theo quy tắc cũ của địa chủ mời thầy đồ về trông coi nhà cửa để mời họ ra khỏi núi, cho đủ thể diện, thêm vào đó họ đã thấy sự tàn nhẫn của Tống Thiên Diệu, không phải ai cũng đủ gan dùng mạng mình làm mồi nhử đối phương mắc câu, nên Tống Thiên Diệu cũng hợp ý với mấy người bọn họ, lại có Lý Quyền làm trung gian, mấy người này hầu như không do dự gì, dứt khoát đi theo Tống Thiên Diệu về Hồng Kông.
- Các thúc, ta và cha ta dẫn các thúc đi xem phòng.
Tống Thiên Diệu giới thiệu xong cha mẹ mình, để cha mình đi trước, dẫn năm người lên tầng ba, trong sòng bạc ở tầng ba đang ồn ào náo nhiệt, khi Tống Thiên Diệu đẩy cửa vào, một đám người đang hứng thú cờ bạc, bốn bàn mạt chược xếp kín, bên cạnh còn đứng nhiều người đang chờ bàn trống, có mấy gã đàn ông cảm thấy nóng cởi trần, để lộ hình xăm trên người, đang nghển cổ nhìn những quân bài mạt chược trên bàn, nghe tiếng cửa mở, quay đầu nhìn thấy Tống Xuân Lương từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, có mấy người hàng xóm lắc lắc ấm trà đã cạn bên bàn:
- Lương Cút Cút, nước trà đã hết rồi, mau rót nước đi! Con bà ngươi! Ngồi đây lâu thế, đánh bốn ván toàn thua! Lương Cút Cút, nhà của ngươi phong thủy có phải quá kém không, tìm người xem phong thủy đi!
- Đúng vậy, nước cung cấp cũng chậm chạp! Cả thuốc lá cũng không cung cấp một điếu, những sòng bạc khác đều cung cấp thuốc lá miễn phí! Nhanh lên! Muốn làm người ta chết khát à!
Cút cút có nghĩa là sợ vợ, mấy gã đàn ông nói chuyện có lẽ không để ý thấy phía sau Tống Xuân Lương còn có Tống Thiên Diệu và mấy người mới, chửi Tống Xuân Lương vài câu rồi tiếp tục cúi đầu nhìn xuống bàn bài, Tống Thiên Diệu ở ngoài cửa lập tức dừng bước, lùi ra ngoài, không lên tiếng.
Tống Xuân Lương bị người ta mắng sợ vợ và giục rót nước trà, trên mặt chỉ cười gượng gạo, định quay đầu giải thích với mấy người, Diêu Xuân Hiếu đã nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tống Xuân Lương:
- Lương ca, không cần ngươi dẫn đường đâu, chúng ta tự vào dọn dẹp một chút, hàng xóm đánh bài không sao, ta cũng thích đánh bài, nhưng hàng xóm thì phải có quy tắc của hàng xóm, những người không phải hàng xóm, cũng đừng để họ đến đây cả ngày làm hỏng tâm trạng của ca. A Tứ, ngươi vào xem thử.
Hắn vừa nói một tiếng A Tứ, vừa khoác vai Tống Xuân Lương đi lên tầng bốn:
- Tầng ba hơi lộn xộn, Lương ca đi với ta lên tầng bốn xem trước.
- Mấy người đó thua tiền nên hơi nóng tính thôi, bình thường nếu thắng tiền cũng không như vậy đâu.
Tống Xuân Lương dù ngốc cũng cảm thấy mấy người này có vẻ hơi không bình thường, nên chủ động bào chữa cho mấy tay cờ bạc chửi bới kia.