Chương 680 Nâng cốc
Lý Tựu Thắng cái lão già khốn kiếp, sắp về hưu rồi mà vẫn không biết điều, bất kể hắn nhận lợi ích của ai, nếu ta để hắn dễ dàng xử lý Vô Đầu như vậy, những người khác làm việc cho ta sẽ nghĩ sao?
Tống Thiên Diệu lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc:
- Để hắn về hưu sớm đi, hắn thích nhận tiền, thì để hắn về nhà nhận tiền triệt để, đến Du Ma Địa, đưa Lê Hữu Dân đến phòng khách sạn, ta đợi hắn trong phòng khách, rồi đi nói với Vô Đầu, để hắn yên tâm ở trong đó coi như đi nghỉ, đợi Lý Tựu Thắng đến quỳ lạy xin lỗi hắn.
- Lê Hữu Dân?
Nhan Hùng lấy bật lửa của mình ra, giúp Tống Thiên Diệu châm thuốc:
- Hắn cũng sắp về hưu rồi.
- Gọi hắn đến.
Tống Thiên Diệu nhả một hơi khói:
- Những chuyện khác khi hắn đến ngươi sẽ tự biết.
Nhan Hùng dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Chưa đầy một giờ sau, Lê Hữu Dân đã theo bước chân vội vã của Nhan Hùng đi vào phòng khách sạn nơi Tống Thiên Diệu đang ở.
- Tống tiên sinh.
Khi Hoàng Lục mở cửa phòng, Lê Hữu Dân nặn ra một nụ cười thân thiết trên mặt, chào hỏi Tống Thiên Diệu đang ngồi trên ghế sofa đọc báo tiếng Anh.
Tống Thiên Diệu đặt tờ báo trong tay xuống, khóe miệng nở một nụ cười:
- Lê sir, lại đây ngồi.
Lê Hữu Dân bước đến chỗ ngồi bên cạnh Tống Thiên Diệu, cẩn thận ngồi xuống, Nhan Hùng thì ngồi ở phía bên kia của Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu cầm điếu xì gà trên bàn ném cho Lê Hữu Dân:
- Có một tên cảnh sát làm việc cho ta tên là Vô Đầu, hắn gặp chuyện rồi, Lê sir đã biết chưa?
- Nghe A Hùng nói với ta rồi, nhưng ta ở khu Cửu Long Du Ma Địa, Vô Đầu ở Trung Hoàn Hồng Kông, ta không giúp được gì, nếu Tống tiên sinh muốn ta giúp hẹn Lưu lão tổng, thì ta có thể sắp xếp ngay lập tức.
Lê Hữu Dân vừa nghịch điếu xì gà vừa nói với Tống Thiên Diệu.
Đối với Tống Thiên Diệu, Lê Hữu Dân đã hoàn toàn không còn oán hận, đối phương nói được làm được, thời gian trước còn nhờ Lâu Phượng Vân giúp lấy tên em rể của Lê Hữu Dân mở một xưởng tóc giả, ưu tiên cho hắn ba bộ máy, tuy sản lượng không cao, nhưng mỗi tháng kiếm vài vạn đồng rất dễ dàng, lại đưa em rể hắn vào hiệp hội ngành tóc giả, như vậy dù Lê Hữu Dân về hưu, cũng không đến nỗi để cả gia đình giảm mức sống, yên ổn làm ăn, qua vài năm chưa chắc đã không thể trở thành thành viên phòng thương mại địa phương, hoàn thành sự chuyển đổi từ cảnh sát sang thương nhân.
Vì vậy khi Tống Thiên Diệu nói có việc muốn gặp hắn, Lê Hữu Dân không từ chối, dứt khoát đi theo Nhan Hùng đến đây.
Sau khi nghe Nhan Hùng nói xong chuyện của Vô Đầu, hắn cho rằng Tống Thiên Diệu gặp hắn, nhiều khả năng là muốn thông qua mối quan hệ của hắn, hẹn tổng thanh tra Lưu Phúc ra gặp mặt, tìm cách bảo lãnh Vô Đầu ra ngoài.
- Chuyện này tạm thời không cần phiền Lưu lão tổng, ta muốn nói rõ với ngươi trước, Lê sir, ngươi có hứng thú tiếp tục phục vụ cho cảnh sát Hồng Kông thêm vài năm nữa không?
Tống Thiên Diệu cũng cầm một điếu xì gà, dùng kéo cắt xì gà trên bàn cắt đầu xì gà, rồi dùng bật lửa từ từ đốt và hỏi.
Tim Lê Hữu Dân đập mạnh vài cái vì câu nói này của Tống Thiên Diệu, nếu có đường, có tiền, cảnh sát nào không muốn ngồi ở vị trí thanh tra càng lâu càng tốt, Lê Hữu Dân chính vì tuổi tác khó xử, thêm vào đó thương hội Đông Hoàn cũng không định giúp hắn bỏ tiền tranh giành, nên mới nghĩ đến chuyện về hưu, nếu có đại lão bản chịu bỏ tiền, Du Ma Địa là nơi phong thủy tốt như vậy, Lê Hữu Dân đương nhiên không muốn nhường cho người khác.
Nghĩ đến đây, Lê Hữu Dân cúi đầu cười ngượng ngùng, giơ năm ngón tay ra:
- Không giấu gì Tống tiên sinh, làm cảnh trưởng không ai là không muốn tiếp tục nhiệm kỳ, nhưng dù là tiếp tục nhiệm kỳ hay thăng chức, chi phí cần thiết quá cao, chỉ dựa vào số tiền ta kiếm được những năm qua hoàn toàn không đủ, đặc biệt là bọn quỷ tây giờ cũng đã ranh ma, biết khu vực nào ở Hồng Kông Cửu Long là béo bở, như vị trí cảnh trưởng Du Ma Địa này, ta muốn tiếp tục nhiệm kỳ, ít nhất cũng cần số tiền này.
- Nếu thăng chức thì cần bao nhiêu tiền?
Tống Thiên Diệu ngậm điếu xì gà hỏi Lê Hữu Dân.
Lê Hữu Dân do dự một chút, rồi dứt khoát lật ngược năm ngón tay lại:
- Nếu là thăng chức không theo quy trình thông thường, thì gấp đôi số đó, còn thăng chức bình thường cũng phải 70-80 vạn mới xong, dù sao vị trí cảnh trưởng này mà lên nữa là tổng cảnh trưởng một khu vực rồi.
- Lý Tựu Thắng có cơ sở gì không? Nếu ngươi có thể làm hắn mất mặt, ta bỏ ra 100 vạn, đưa ngươi lên vị trí tổng cảnh trưởng Hồng Kông.
Tống Thiên Diệu nghiêm túc nói với Lê Hữu Dân.
Điếu xì gà trong tay Lê Hữu Dân rơi xuống đất đánh “bộp” một tiếng!
- Tống tiên sinh...
Khóe miệng Lê Hữu Dân hơi run rẩy, không dám tin vào những lời Tống Thiên Diệu vừa nói.
Mọi người không phải người thân hay họ hàng gì, hắn Lê Hữu Dân cũng không phải người Triều Châu, mà là người Đông Hoàn, hơn nữa cũng không phải người thân tín của Tống Thiên Diệu, cũng chưa từng giúp Tống Thiên Diệu làm việc gì đắc lực, nhiều lắm là giúp Lam Cương xử lý hiện trường tai nạn một lần, vậy mà bây giờ Tống Thiên Diệu lại mở miệng nói sẵn sàng bỏ tiền ra, hơn nữa không phải giúp hắn tiếp tục làm cảnh trưởng Du Ma Địa, mà là thăng chức, ngồi vào vị trí tổng cảnh trưởng khu Hồng Kông của Lý Tựu Thắng?