Chương 689 Một nhát dao (1)
Đợi Thái Văn Hồng được Thọ ca dẫn đi ra khỏi cửa lớn ngân khố, Trần Mộng Quân không để ý Nhan Hùng vẫn còn ở đó, xoay người gọi ngay số của Lê Dân Hữu:
- Lão công, món cá hầm nước mà ngươi muốn ăn, ta đã làm xong rồi, nhờ người đang mang đến cho ngươi đấy.
- Biết rồi.
Bên kia điện thoại Lê Dân Hữu chỉ nói hai chữ này, rồi cúp máy.
Phố Bài Hoa đúng là nơi ở của A Mai, nhân tình của Lý Tựu Thắng, nhưng Lý Tựu Thắng không hề chán cũ thích mới, ngược lại bao nhiêu năm nay, A Mai vẫn khiến Lý Tựu Thắng mê mẩn tâm thần, một tuần bảy ngày Lý Tựu Thắng ít nhất có ba ngày ở chỗ A Mai.
Tối nay, Lý Tựu Thắng đang ở phố Bài Hoa.
Mười mấy phút sau khi Trần Mộng Quân gọi điện thoại, cửa phòng ở chỗ A Mai đã bị người dùng dây thép cạy mở, một bóng người đẩy cửa bước vào, Lý Tựu Thắng vừa mới tắm xong, khoác khăn tắm đi ra khỏi phòng vệ sinh, đang định về phòng ngủ nghỉ ngơi với tiểu thiếp, vừa hay đụng phải bóng người vừa vào cửa!
- Bùm bùm bùm bùm!
Bốn tiếng súng vang lên! Bóng người rút súng từ thắt lưng ra, không chút do dự nổ súng vào Lý Tựu Thắng đang định quát mắng kẻ trộm!
Chớp mắt! Trán Lý Tựu Thắng đã nhiều thêm một lỗ máu! Ngực cũng lộ ra ba lỗ đạn!
- Á!
Một tiếng thét của phụ nữ vang lên từ phòng ngủ khi nghe thấy tiếng súng nổ!
Tên bắn súng nhanh chóng xông vào phòng ngủ, đè người phụ nữ tên A Mai đang mặc đồ ngủ gợi cảm xuống giường, kề súng vào thái dương đối phương và bóp cò!
Sau khi giết người xong, tên bắn súng cầm súng nhanh chóng chạy ra ngoài, tiếng bước chân vang dội trên cầu thang, cho đến khi chạy ra đường phố trong đêm khuya, gặp ba người xuất hiện từ xa đối diện mới thuận tay ném súng đi, ôm đầu chạy vào con hẻm bên cạnh, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Ba người đối diện chính là Thọ ca và một tiểu đệ do Thái Văn Hồng và Trần Mộng Quân sắp xếp. Thấy đối phương vội vã bỏ chạy, Thọ ca nhặt khẩu súng bị vứt dưới đất lên, tên tiểu đệ kia thì đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy Thái Văn Hồng khiến hắn không thể cử động!
Thái Văn Hồng còn chưa kịp hoàn hồn, Thọ ca đã cầm súng kề vào thái dương hắn và bóp cò!
- Bùm!
Một phát súng vang lên!
Tên tiểu đệ kia đặt xác chết xuống, Thọ ca lập tức nhét khẩu súng vào tay thi thể, rồi kiểm tra lại mấy lá thư trên người thi thể, xác nhận không có vấn đề gì mới nói với tiểu đệ:
- Đi thôi, lên tàu ngay trong đêm, đến Đài Loan hưởng phúc.
...
Du thuyền từ từ cập bến, Hoàng Lục đỡ Tống Thiên Diệu, hai người không dùng thuyền nhỏ mà đợi đến khi tàu cập đủ gần mới nhảy xuống cầu tàu từ thang tàu một cách vững vàng.
Sau khi hai người đứng vững, Hoàng Lục vẫy tay chào tạm biệt những người trên du thuyền, rồi du thuyền lại từ từ lái ra xa về phía mặt biển.
- Billy, có phải ngươi cảm thấy thua một lần chưa đã nên đến thua lần thứ hai? Nói thật, ta không ngờ lại gặp lại ngươi nhanh như vậy, ta tưởng ngươi đã học khôn đi làm ở Phố Wall rồi chứ. Lần trước cô bạn gái của ngươi cứu được ngươi, lần này nếu cô ta dám giúp ngươi nữa, ta sẽ xử luôn cả cô ta.
Tống Thiên Diệu chỉnh lại áo khoác, không chào hỏi Lâm Hiếu Khang và Lâm Hiếu Đạt trước, mà nhìn về phía Đường Bá Kỳ đang nhìn mình không biểu cảm, nở nụ cười, mở miệng nói một cách khinh bạc, đặc biệt nhấn mạnh chữ “xử”.
Đường Bá Kỳ lặng lẽ nhìn Tống Thiên Diệu xuống tàu, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu hai người gặp nhau ở Mỹ. Lúc đó Tống Thiên Diệu mặc vest chỉnh tề, trông như một nhân viên trẻ của công ty lớn, còn mình thì mặc đồ cao bồi cưỡi mô tô Harley, trông như một kỵ sĩ tự do. Hai người có vẻ ngoài khác biệt lớn ngồi trong quán ăn nhanh nói chuyện về sự phân biệt chủng tộc của người da trắng Mỹ, nói về kinh tế Phố Wall, nhưng lại như tri kỷ gặp nhau.
Chỉ là câu chuyện sau đó dường như vượt quá tưởng tượng của mình.
- Trông ngươi có vẻ già đi so với lúc mới quen.
Đường Bá Kỳ đợi Tống Thiên Diệu nói xong mới lạnh nhạt nói một câu.
Tống Thiên Diệu cười phóng khoáng:
- Chỉ có phụ nữ mới quan tâm đến vẻ ngoài của đàn ông khi gặp mặt. Sao thế, ngươi định giúp nhà họ Lâm đối phó với ta à?
- A Diệu, đường làm ăn ở Hồng Kông nhiều lắm, một mình ngươi đi không hết đâu.
Giọng Đường Bá Kỳ có chút lạnh lẽo trong gió đêm:
- Mỗi lần ngươi đi một con đường là ngươi đi tuyệt đường đó, không cho người khác cơ hội, chỉ khiến kẻ thù của ngươi ngày càng nhiều thôi. Ta đến để khuyên ngươi dừng tay.
Tống Thiên Diệu dùng ngón út móc móc tai:
- Không tệ, hóa ra ngươi cũng biết học cách nói chuyện của ta. Ta thường khuyên người khác dừng tay trước khi đối phó với họ, lần trước cũng đã khuyên ngươi rồi, đáng tiếc ngươi không nghe. Giờ ngươi dùng những lời này nói với ta, ngươi nghĩ ta có nghe không?
- Lần trước ta không nghe lời ngươi, thua rất thảm. Lần này ngươi không nghe lời khuyên của ta, kết cục sẽ thế nào? Ta cũng không biết.
Đường Bá Kỳ mở một lon bia uống một ngụm:
- Nhưng ta muốn thử xem sao.
Tống Thiên Diệu bước tới, tự nhiên cầm lấy một lon bia trên cầu tàu, mở ra rồi ngửa mặt nhìn ra biển uống một ngụm, sau đó giơ lon bia về phía Đường Bá Kỳ và nói:
- Thử xem? Vẫn chưa đủ bài học sao? Đã nói rồi, Hồng Kông là chốn danh lợi, không phải nơi cho kẻ lý tưởng như ngươi đến chơi đâu. Ngươi có lý tưởng thì cứ nỗ lực thực hiện đi, sao không đến Phố Wall? Cứ tiếp tục như vậy, coi chừng không thể lật ngược tình thế đâu. Ngươi nên biết, ván này so với ván trước, ta chơi còn mạnh hơn nữa. Nếu thật sự muốn ở lại Hồng Kông, sao không biết điều mà đứng về phía ta? Này, dù nhìn thế nào thì ta cũng đáng để ngươi đặt cược hơn.