← Quay lại trang sách

Chương 694 Chậm nữa ta sợ không còn cơ hội (2)

Lam Cương bị giam giữ trong phòng tạm giam, may mà nghĩ đến việc hắn là cảnh sát, hơn nữa tội danh vẫn chưa xác định, lúc này đã mở riêng cho hắn một phòng tạm giam, không giam chung hắn với những tên lưu manh giang hồ kia.

- Tiểu Tân, đốt cho ta một điếu thuốc.

Lam Cương gọi với một tiếng ra ngoài phòng tạm giam với người lính mặc quân phục đang giám sát.

Một người lính mặc quân phục đi tới, lấy từ túi mình ra một gói thuốc lá Hảo Thái, châm một điếu rồi đưa qua song sắt cho Lam Cương.

Lam Cương nhận lấy ngậm vào miệng, cười với người lính:

- Cảm ơn, sau này ra ngoài sẽ mời đủ thuốc lá cho ngươi một năm.

- Vô Đầu ca, nếu Lý sir muốn thu thập ngươi, dù ngươi có thoát thân được, e rằng sau này cũng không còn mặc bộ da hổ này nữa...

Người lính trực ban canh gác không thù không oán gì với Lam Cương, miễn là Lam Cương không gây chuyện, cần uống nước, hút thuốc, ăn cơm, hắn đều tận tình giúp đỡ, lúc này nghe Lam Cương nói sẽ mời hắn thuốc lá một năm, cũng chỉ cười cười qua loa, hoàn toàn không để tâm.

Lam Cương không biết tại sao lại đắc tội với Lý Tựu Thắng, bị cảnh sát đột ngột càn quét, lục soát ra súng, đạn, thuốc phiện từ câu lạc bộ Kim Nguyên do hắn mở. Bình thường những chuyện này không đưa ra ánh sáng thì chẳng có vấn đề gì, nhưng một khi bị đưa lên bàn, mỗi tội danh đều đủ để Lam Cương uống một bình.

Vì vậy người lính nghĩ dù Lam Cương có thể ký bảo lãnh, cũng sẽ mất hết tiền đồ trong ngành cảnh sát.

- Vô Đầu ca, thật sự không cần giúp ngươi gửi tin cho người nhà sao?

Người lính cũng tự châm một điếu thuốc, nói với Lam Cương:

- Dù không gột rửa được tội danh, tạm thời ký bảo lãnh ra ngoài cũng tốt mà.

Lam Cương ngồi trên tấm ván giường trong phòng tạm giam, thong dong thả một vòng khói:

- Có lúc thân bất do kỷ, ta muốn ra ngoài rất dễ, lão đầu ta chính là luật sư, nhưng ra ngoài tức là ta nhận tội sao? Nhận hay không nhận tội, không phải ta có thể tự quyết định được.

- Ngươi đã làm đến chức cảnh sát trưởng rồi, vẫn không thể tự quyết định sao?

Người lính tò mò hỏi một câu.

Trong mắt những người lính mặc quân phục này, Lam Cương đã được coi là thăng chức nhanh chóng, mới hơn 20 tuổi đã hoàn thành ba bước nhảy từ lính mặc quân phục, đến thám mục mặc quân phục, rồi đến cảnh sát trưởng mặc thường phục. Nhiều cảnh sát không có chỗ dựa, ba mươi mấy tuổi cũng chưa chắc đã leo lên được vị trí cảnh sát trưởng như Lam Cương bây giờ.

Đúng lúc hai người đang hút thuốc qua song sắt, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.

Mấy người mặc thường phục xuất hiện từ góc hành lang, thấy Tiểu Tân đang hút thuốc nói chuyện với Lam Cương qua song sắt, mấy người mặc thường phục đó lên tiếng:

- Mở cửa ra, trên có lệnh, cần thẩm vấn Lam Cương!

Tiểu Tân không dám đắc tội với người mặc thường phục, lấy chìa khóa mở cửa sắt phòng tạm giam, mấy người mặc thường phục vào trong, giữ chặt Lam Cương, trước tiên khóa chết hai tay Lam Cương ra sau lưng, rồi túm tóc Lam Cương lôi ra ngoài.

Lam Cương bị ép mạnh nên cúi đầu, nhưng thân thể vẫn giãy giụa dữ dội, miệng không ngừng thốt ra những lời độc địa:

- Đồ chó! Buông ta ra! Bố mày có tay có chân, biết đi đứng! Động vào ta nữa, đợi ta ra ngoài sẽ xử lý cả nhà chúng mày!

- Đồ khốn! Ngươi gan lắm~thuê sát thủ bắn chết Long gia!

Một tên cảnh sát mặc thường phục bên cạnh hung hăng ấn đầu Lam Cương xuống, miệng chửi rủa:

- Tối nay không móc hết ruột gan ngươi ra, làm sao xứng đáng với sự nâng đỡ của Long gia đối với chúng ta!

Lam Cương đầu óc “ầm” một tiếng!

Lý Tựu Thắng, cảnh trưởng khu vực Hồng Kông bị bắn chết rồi sao?

Tuy nhiên Lam Cương cũng coi như phản ứng nhanh nhạy, bị đối phương ấn đầu lảo đảo bước đi trong hành lang, trong lòng kinh hoàng nhưng miệng vẫn không chút do dự mở lời:

- Lý Tựu Thắng đã bị bắn chết, các ngươi có muốn xuống dưới làm bạn với hắn không? Đồ chó chết! Buông ta ra!

- Bốp!

Một cú đá bất ngờ từ phía trước bay tới, đôi giày da bóng loáng hung hăng đá vào sống mũi của Lam Cương đang cúi xuống đất!

Cú đá này lập tức làm đầu Lam Cương ngửa ra sau, máu mũi cũng phun ra tức thì!

- Đã bị bắt rồi mà còn ngông cuồng như vậy! Đưa vào phòng thẩm vấn! Đánh cho hắn một trận, nếu hắn khiếu nại, ta sẽ làm chứng bảo vệ các ngươi đến cùng! Đồ chó má, thuê sát thủ giết Long gia! Không bắt ngươi lấy mạng đền mạng cho Long gia, sau này ai còn sợ cảnh sát nữa!

Lê Hữu Dân thu chân lại, lấy khăn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau vết trên giày da, mở miệng nói.

Mấy tên cảnh sát mặc thường phục nghe vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên, giẫm lên Lam Cương lôi vào phòng thẩm vấn. Lam Cương bị cú đá vừa rồi của Lê Hữu Dân làm cho hoa mắt chóng mặt, lúc này nhìn rõ người đá mình là Lê Hữu Dân, chỉ lạnh lùng cười nhạt:

- Có gan thì giết ta đi, nếu ta sống đến sáng mai, sẽ bắt mẹ già vợ trẻ của các ngươi xếp hàng, chờ ta chơi...

Chưa nói hết câu, Lam Cương đã bị một tên cảnh sát mặc thường phục từ phía sau hung hăng đá vào lưng, trực tiếp đá cho lăn vào phòng thẩm vấn!

Lê Hữu Dân ngậm điếu thuốc đi vào sau đó, nhìn mấy tên cảnh sát mặc thường phục trong phòng:

- Long gia thường ngày đối xử tốt với các ngươi, ý của Lưu lão tổng bảo ta đến đây chỉ có một câu, hỏi cho ra kẻ chủ mưu đứng sau là ai từ miệng hắn, không thể để Long gia chết không rõ ràng.

- Lê sir, ngài có tâm.

Một tên cảnh sát mặc thường phục theo bên cạnh Lý Tựu Thắng nhiều năm nói với Lê Hữu Dân một câu, rồi liếc mắt ra hiệu với mấy đồng bọn:

- Động thủ đi, Lưu lão tổng đã ra lệnh rồi, không cần lót sổ điện thoại!

Nghe hắn ra lệnh động thủ, những người khác lập tức cầm ghế hoặc trực tiếp giơ chân lên, hung hăng đánh vào Lam Cương đang nằm dưới đất.