Chương 698 Ngươi đánh một cái, ta bắn một phát! (2)
Ôn Hàm Viên trong sách cuối cùng không thể lấy được Thẩm Phục, mà bị người có tiền có thế cướp đi. Nghĩ lại nếu lúc đầu Mạnh Uyển Thanh không gặp được mình, có lẽ cũng sẽ bị Sài Hoa Siêu chiếm đoạt, cũng khó trách Mạnh Uyển Thanh đọc đến đây lại rơi lệ.
- Đọc loại sách này trước khi ngủ, tất nhiên sẽ không buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, Tống Thiên Diệu cầm cuốn sách, quay người nói với Mạnh Uyển Thanh.
Mạnh Uyển Thanh bước đến đứng trước mặt Tống Thiên Diệu, bình thản giúp hắn cởi cúc áo sơ mi, miệng khẽ nói:
- Mỗi lần đọc đến Ôn Hàm Viên, đều không kìm được nhớ về bản thân ngày xưa.
- Đàn bà đôi khi luôn...
- Cốc cốc.
Lời Tống Thiên Diệu chưa nói hết, cửa phòng bên ngoài bị gõ:
- Tiểu thư Uyển Thanh, ta là Hoàng Lục.
Tống Thiên Diệu cài lại từng chiếc cúc áo mà Mạnh Uyển Thanh vừa cởi giúp hắn, rồi tự mình bước ra phòng khách mở cửa. Bên ngoài cửa, Hoàng Lục đứng cùng với A Dược, thuộc hạ của Nhan Hùng. Thấy Tống Thiên Diệu ra mở cửa, Hoàng Lục hạ giọng nói:
- Lão bản, vừa rồi Nhan Hùng cho người đến báo tin, Lý Tựu Thắng đã bị bắn chết. Hiện giờ Vô Đầu đang bị tra tấn dữ dội ở đồn cảnh sát Trung Hoàn, Lê Hữu Dân đã tới đó tọa trấn, có vẻ như không bức cung được Vô Đầu thì không thôi.
- Chết thì chết.
Tống Thiên Diệu thoạt đầu nghe tin Lý Tựu Thắng bị bắn chết thì sững người một chút, nhưng sau đó nói bằng giọng thờ ơ:
- Lý Tựu Thắng chết thì liên quan gì đến ta. Nhưng dù là Lưu Phúc hay Lê Hữu Dân, nhân cơ hội này động đến người của ta thì đương nhiên không được. Bảo Nhan Hùng đi sắp xếp, hắn giỏi làm mấy chuyện này.
A Dược trước đây chưa từng gặp Tống Thiên Diệu, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với vị Tống tiên sinh mà lão đại Nhan Hùng thường nhắc tới. Nghe Tống Thiên Diệu chỉ nói để Nhan Hùng xử lý, A Dược không nhịn được chen ngang:
- Tống tiên sinh, Hùng gia không biết nên làm thế nào, không biết nên lấy hòa làm quý đi hóa giải, hay là xé rách mặt với Lê Hữu Dân...
- Ta cũng không biết nên làm thế nào. Nếu chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải ta nghĩ, vậy ta cần Nhan Hùng làm gì? Nếu việc gì cũng cần ta đích thân ra tay, vậy ta cần gì phải cho người khác cơ hội.
Tống Thiên Diệu nghiêng mặt, nói với A Dược bằng giọng đương nhiên.
A Dược lập tức cứng họng.
Tống Thiên Diệu đưa tay sờ túi nhưng không có gì, Hoàng Lục đối diện đã đưa thuốc lá qua. Tống Thiên Diệu nhận lấy, mượn bật lửa của Hoàng Lục châm thuốc, rồi nói với A Dược:
- Lý Tựu Thắng đã chết rồi, Nhan Hùng có đến đó làm gì cũng chỉ mất mặt thôi. Cứ tùy tiện phái một tên nhỏ đến đó truyền lời, bảo vệ được Vô Đầu là được. Ta thấy ngươi đi là được rồi. Đánh người của ta, còn muốn ta lấy hòa làm quý, nói với tên Lê Hữu Dân thích ra mặt thay người khác rằng, rửa sạch đít đi rồi chờ người ta ra mặt đâm hắn. Đi đi.
- Ta đi sao?
A Dược chỉ vào mình, hỏi lại không chắc chắn.
Tống Thiên Diệu đã quay người vào phòng, miệng lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi thấy mình còn không đáng là một nhân vật nhỏ, vậy bảo Nhan Hùng đổi người khác đi.
...
- Nghĩ cho kỹ chưa Vô Đầu? Ai cũng biết ngươi là người của Tống Thiên Diệu, chỉ cần ngươi mở miệng nói là Tống Thiên Diệu sai ngươi thuê sát thủ giết Long gia, ta sẽ cho ngươi đứng dậy.
Lê Hữu Dân ngồi trên bàn trong phòng thẩm vấn, mở phanh áo hứng gió từ chiếc quạt trần đang quay vù vù trên đầu.
Lam Cương nằm dưới đất đã không còn hình người, mặt mày toàn thân đẫm máu, co quắp trên mặt đất, thỉnh thoảng miệng lại sủi bọt máu to nhỏ chứng tỏ hắn vẫn còn sống. Móng tay cả mười ngón đã bị bóc hết, dây thanh quản cũng đã rách do gào thét vì đau đớn. Sau gáy còn có một vết thương, vết máu đen khô từ vết thương chảy dài xuống lưng, trông rất ghê rợn. Đó là do Lam Cương không chịu nổi đau đớn, dùng gáy đập mạnh vào góc bàn mà ra.
Lúc này nghe Lê Hữu Dân hỏi, khóe miệng Lam Cương run rẩy, cả người khó nhọc từ tư thế co quắp chuyển sang quỳ ngồi dưới đất, nửa thân trên xiêu vẹo lảo đảo, nhưng cố gắng ngồi thẳng, dùng đôi mắt bầm tím, khóe mắt đã bị đánh vỡ nhìn về phía Lê Hữu Dân, gầm gừ khàn khàn:
- Ta... ta chửi... chửi mẹ mày, cha mày... cha mày vận khí không bằng... Nhan Hùng, nhưng... nhưng nói đến hung ác, không... không làm mất mặt người Triều Châu đâu, có... có gan thì cứ tiếp tục đi! Tiếp tục đi!
- Tiếp tục đánh.
Lê Hữu Dân quay mặt đi không nhìn ánh mắt hung dữ của Lam Cương, mở miệng nói tiếp.
Lần này mấy thuộc hạ thân tín của Lý Tựu Thắng đều có chút do dự, không dám tiến lên động thủ. Một tên thám mục mặc thường phục bước đến bên cạnh Lê Hữu Dân, hạ giọng nói:
- Lê sir, xương sườn không biết đã gãy mấy cái rồi, đánh tiếp rất dễ chết người...
Lê Hữu Dân cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng cũng khá lo lắng, sao người của Tống Thiên Diệu vẫn chưa xuất hiện, Lam Cương đã bị hắn xử lý thảm hại như vậy rồi, nếu không đến nữa, hắn sẽ rất khó tìm được cách thoát thân.
- Đánh thêm một hiệp nữa, lần này Lưu lão tổng nổi giận, Long gia là tấm gương của cảnh sát, bị loại đồ khốn này thuê người giết chết, không gây ra chút động tĩnh, sau này ai còn sợ bọn cảnh sát chúng ta nữa! Đánh thêm một hiệp, ta đi trước!
Hắn vừa nói vừa nhảy xuống từ bàn làm việc, tay cầm một cây gậy gỗ đã bị đánh gãy, bước đến trước mặt Lam Cương:
- Vô Đầu, trách là tại ngươi không biết thời thế, ta chọn!
Cây gậy trong tay giơ lên, hung hăng quét ngang vào sau lưng Lam Cương!
Một gậy xuống, đánh cho Lam Cương phát ra tiếng ồm từ trong lồng ngực!
Lam Cương vừa mới quỳ ngồi dậy được lại bị đánh ngã sấp xuống đất.