Chương 744 Rủi ro cao
Nhan Hùng hơi nhấc tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa ra hiệu một cái, A Vĩ đứng sau lưng lập tức lấy ra điếu thuốc Dunhill đưa cho Nhan Hùng, bật lửa cũng được châm sáng đưa đến trước mặt Nhan Hùng. Nhan Hùng châm thuốc hút một hơi, cúi đầu phả ra một làn khói, im lặng đúng nửa điếu thuốc mới ngẩng đầu lên nói với Kim Nha Lôi:
- Lão đại, việc trong bang hội của ngươi rất bận rộn, nếu thật sự chỉ là dạy dỗ mấy công nhân bình thường, ta đương nhiên sẽ không làm phiền ngươi. Ta không thể nói nhiều, ngươi không cần nói Chử Hiếu Tín hay Tống Thiên Diệu ra, ta chỉ hỏi ngươi, việc này bang hội có thể giúp một tay không?
Hắn nhìn chằm chằm vào Kim Nha Lôi, Kim Nha Lôi do dự một chút, bởi vì hắn vừa rồi không nhắc đến Tống Thiên Diệu, chỉ nói Phúc Nghĩa Hưng làm việc cho Chử Hiếu Tín, Nhan Hùng vô duyên vô cớ nhắc đến cái tên Tống Thiên Diệu, dường như là đang tiết lộ thông tin gì đó cho hắn.
Có phải Tống Thiên Diệu cần Phúc Nghĩa Hưng giúp đỡ?
Nhìn Nhan Hùng trước mặt, năm ngoái gặp mình còn phải khúm núm, giờ đã ngồi trước mặt mình nghênh ngang, Tống Thiên Diệu đã cho Phúc Nghĩa Hưng cơ hội, cho Kim Nha Lôi hắn cơ hội, chính là lúc hắn do dự, bị Nhan Hùng trước mặt liều mạng cướp được cơ hội đổi lấy sự phát đạt hiện tại. Giờ đây, một cơ hội khác kèm theo rủi ro lại xuất hiện trước mặt hắn và Phúc Nghĩa Hưng...
- A Hùng, không có Chử tiên sinh mở lời, chuyện này không thể bàn được, hơn nữa việc lớn như vậy, nhất định phải để Chử tiên sinh tự mình nói chuyện với ta.
Kim Nha Lôi cân nhắc kỹ lưỡng rồi vẫn chọn không nhúng tay vào chuyện này. Hiện giờ Phúc Nghĩa Hưng đã có Chử Hiếu Tín làm chỗ dựa, tuy không thân tín bằng Nhan Hùng, nhưng cũng không cần phải gây ra cảnh đánh nhau với các tự đầu khác nữa.
Liều mạng lăn lộn giang hồ, chẳng phải là để phát tài an thân sao? Hiện giờ Phúc Nghĩa Hưng có thể yên ổn kiếm tiền, cần gì phải đi mạo hiểm nữa.
- Được, không làm phiền lão đại tính toán nữa.
Nhan Hùng nghe xong lời Kim Nha Lôi, trực tiếp dụi tắt điếu thuốc vừa mới châm vào gạt tàn, dứt khoát đứng dậy, gật đầu với Kim Nha Lôi:
- Ta đi trước.
Dẫn thuộc hạ rời khỏi vũ trường của Kim Nha Lôi, trước tiên bảo thuộc hạ lên xe của mình, còn Nhan Hùng thì lên một chiếc Ford 49 không nổi bật bên cạnh, nói với Hoàng Lục ở ghế lái:
- Lục ca, lão Phúc không chịu thương lượng.
- Ngươi muốn ta về báo với lão bản của ta là ngươi không giải quyết được, hay là muốn nói gì khác?
Hoàng Lục ngáp một cái, nói với vẻ không kiên nhẫn.
Nhan Hùng do dự một chút:
- Nếu nói rõ ràng mọi chuyện, nhiều người giang hồ sẽ chịu làm, Phúc Nghĩa Hưng cũng chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ là trước đó không nói rõ gì cả, chỉ nói về giá cả...
- Nếu có thể nói rõ mọi chuyện với bất kỳ ai, tại sao lão bản của ta lại phải nhờ ngươi giúp đỡ, tìm đại một con mèo con chó nào đó cũng được, đúng không? Ngươi có thể đứng ra, chính là có thể giúp người ngưỡng mộ ngươi làm những việc mà người bình thường không làm được.
Hoàng Lục nói với vẻ không kiên nhẫn:
- Nhanh lên, ta đang đợi về khách sạn ngủ đây.
- Ta đi hội quán Mỹ Duyên ở Thạch Đường Chử, Bả Thông của Quần Anh là người thông minh, hơn nữa gần đây rất có tham vọng.
Nhan Hùng suy tính nhanh chóng trong đầu rồi mở miệng nói.
Hắn vốn nghĩ chuyện này có lợi cho Phúc Nghĩa Hưng, dù sao Phúc Nghĩa Hưng cũng là tự đầu hắn đã bái, đáng tiếc Kim Nha Lôi càng lớn tuổi càng nhát gan, ngay cả khi hắn đã nêu ra tên Tống Thiên Diệu, hắn ta vẫn một mực từ chối, vậy sau này nói ra, đừng trách hắn không quan tâm đến người của mình.
...
- Lão đại, xong rồi.
Trần Thái cao lớn, trần trùng trục, khoác ngoài một chiếc áo vest, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón cái, hình xăm trên ngực bụng lộ rõ mồn một. Lúc này hắn đẩy cửa phòng của Bả Thông, vừa hay gặp một người Thái Lan gầy đen đang chuẩn bị đi ra, người Thái Lan chỉ cao đến ngực Trần Thái, vừa hay nhìn thấy hình xăm trước mặt, sợ hãi không nhịn được lùi lại nửa bước.
Trên ngực bụng Trần Thái xăm một con hổ dữ đen trắng đang xé xác người, người bị hổ cắn xé đã rơi vào miệng hổ quá nửa đầu, chỉ thấy nửa đầu còn lại và y phục trên người đang vùng vẫy dưới móng vuốt hổ, rõ ràng người đó là một vị Phật Đà. Hình xăm này hiển nhiên lấy cảm hứng từ tích Thích Ca Mâu Ni xả thân cứu hổ đói, chỉ là lúc này được Trần Thái xăm trên ngực, hoàn toàn không cảm nhận được lòng từ bi của Phật Đà, chỉ thấy thi cốt của Phật Đà không còn, con hổ dữ hung bạo tàn nhẫn.
Cũng chỉ có kẻ to lớn vạm vỡ như Trần Thái mới có thể chống đỡ được hình xăm này, đổi lại người bình thường, e rằng chỉ riêng con hổ dữ này cũng chưa chắc xăm được.
- Khôn Sài tiên sinh.
Trần Thái nhận ra người Thái Lan này, chào hỏi qua loa rồi nhường đường cho đối phương đi trước, sau đó mới nói với lão đại Bả Thông đang ngồi trên sofa:
- Lão đại, chuyện tiệm thuốc phiện Quần An đã giải quyết xong rồi. Sáng sớm nay, lão Quỷ Ốm đã cho người mang đến 10 vạn đồng để tạ tội, nói rằng đàn em của hắn không hiểu quy củ, mong ngươi bỏ qua chuyện cũ.
Nói xong, hắn lấy từ túi áo vest ra một xấp tiền, đưa đến tay Bả Thông.
Bả Thông cười tươi nhận lấy xấp tiền đếm qua, rồi lại ném trả cho Trần Thái:
- Cầm đi, giữ lại một phần phát cho anh em đã ra sức làm tiền công, số còn lại đủ để mở thêm một sòng bạc nhỏ an trí anh em, sắp xếp thế nào tùy ngươi quyết định.