Chương 756 Chế độ muội tử (2)
Mục đích ban đầu khi thành lập Bảo Lương Cục chính là để đấu tranh chống lại việc buôn bán phụ nữ bất hợp pháp, đồng thời duy trì chế độ muội tử, nói cách khác, trong mắt những đại ca đầu tiên của Bảo Lương Cục khi đó, việc buôn bán phụ nữ bất hợp pháp có thể được coi là tội phạm theo cách nói của người Anh, nhưng việc cha mẹ bán con gái cho người khác bằng hình thức khế ước bán thân kiểu chế độ muội tử này không thể bị coi là tội phạm, đây là tập tục cổ xưa của người Hoa Trung Quốc.
Bảo Lương Cục có thể tổ chức dân đoàn, tuần tra v.v. để đấu tranh chống lại hành vi buôn bán phụ nữ, quyên tiền cho người Anh, nhưng cũng nói rõ với người Anh về sự khác biệt giữa việc mua bán theo lệnh của cha mẹ và chế độ nô lệ.
Bởi vì trong số những đại gia Bảo Lương Cục lúc bấy giờ, nhà ai mà chẳng có hàng chục tỳ nữ hầu gái, và những tỳ nữ hầu gái này, theo luật pháp Anh quốc, đều là nô lệ dưới chế độ phong kiến, cần được giải cứu vô điều kiện.
Năm đó Bảo Lương Cục, các đời thống đốc Hồng Kông và Bộ Thuộc địa Hải ngoại Anh quốc bị Bảo Lương Cục mua chuộc và giải quyết, vì tính hợp pháp của chế độ muội tử, đã đấu đá hàng chục lần, đánh đến mức đổ máu, có một phóng viên Anh quốc đặc biệt từ London đến Hồng Kông điều tra cũng chết một cách mờ ám trong cống rãnh.
Hai bên vì vấn đề này từ thời kỳ đầu thành lập Bảo Lương Cục, đã đấu tranh cho đến tận bây giờ, đã hơn 60 năm, vẫn chưa thực sự phân thắng bại, mặc dù Bộ Thuộc địa Hải ngoại Anh quốc đã nhiều lần gửi văn bản yêu cầu Hồng Kông điều tra triệt để vấn đề muội tử, nhưng các đời thống đốc Hồng Kông vẫn luôn áp dụng chiến lược trì hoãn, đối phó qua loa với phía London.
Người hướng dẫn của Angie Perlis là Juliana Abe đến từ London, có cảm giác phấn khích tự nhiên đối với những sự kiện muội tử kiểu này, bởi vì bất kể thắng hay thua, chỉ cần vụ kiện này được khơi mào, bà ta đều có thể giành được đủ sự chú ý từ phía London, thậm chí có thể giành được danh hiệu nhà nữ quyền.
Sau khi phát hiện Lâm Dư Tĩnh là muội tử, Juliana Abe cho rằng nên khởi kiện ngay lập tức, trong khi Tống Thiên Diệu từ chối đồng ý, hắn không thể dùng mạng sống của mình và tất cả những người xung quanh để đổi lấy sự nổi tiếng của một bà già người Anh.
Trong mắt Kỷ Văn Minh, Tống Thiên Diệu không sai, Juliana Abe cũng không sai, người sai chỉ có thể là Lâm Hiếu Hòa, tâm tư và tầm nhìn của gã này thực sự độc ác, ngay từ đầu đã hoàn toàn dập tắt ý định tranh giành tài sản của các con gái nhà họ Lâm!
- Tống tiên sinh, để thận trọng, có lẽ chúng ta nên tạm gác lại vấn đề tòa án một thời gian.
Kỷ Văn Minh cân nhắc rồi hỏi Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu bỏ ngón tay khỏi giữa hai chân mày, từ từ mở mắt:
- Gác lại? Bảo Lương Cục đứng đầu, ta không dám có ý định gì với mấy chữ “đánh mấy đứa nhỏ”, nhưng nhà họ Lâm vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Chị ruột thay em trai đi kiện án mạng, Bảo Lương Cục chắc không quản được đâu nhỉ.
...
- Thưa ngài, từ tối qua đến rạng sáng, hai băng đảng xã hội đen Tây Hoàn và Quần Anh, Hòa An Lạc đã xảy ra nhiều vụ ẩu đả quy mô lớn, thương vong nghiêm trọng. Báo cáo của tân tổng thanh tra khu Hồng Kông Lê Hữu Dân đã được đặt trên bàn ngài.
- Thưa ngài, Phòng An ninh nhận được điện thoại từ Sở Lao động cầu cứu. Sáng nay, công đoàn ngành xây dựng có một lượng lớn công nhân kéo đến Sở Lao động đình công, tuần hành, gây tắc nghẽn giao thông. Hiện có khoảng 600-700 người. Sở Lao động hy vọng Phòng An ninh có thể cử người đến khuyên giải hoặc giải tán họ. Phòng An ninh đã chuyển cuộc gọi cho văn phòng cảnh sát, yêu cầu cảnh sát cử người đến giải tán công nhân biểu tình.
- Thưa ngài, 6 phút trước khi ngài vào, Phòng Chính trị cảnh sát đã gọi điện hỏi ngài đã đến văn phòng chưa, và gửi đến một tài liệu.
Trong văn phòng trụ sở cảnh sát Hồng Kông, Cảnh vụ trưởng Duncan MacIntosh tên Trung Quốc là Mạch Cảnh Đào vừa ngồi xuống ghế đã nghe trợ lý mở sổ tay báo cáo công việc tối qua và hôm nay.
Hắn là một chuyên gia về Trung Quốc, những năm trước khi làm Cảnh vụ trưởng ở Singapore đã tiếp xúc quá nhiều với người Hoa địa phương. Tiếng Trung có thể nói là ngôn ngữ thứ hai của hắn, thậm chí các phương ngữ địa phương như tiếng Quảng, tiếng Mân, tiếng Khách Gia v.v. hắn cũng có thể nói được vài câu.
- Từ khi nào mà hai băng đảng ẩu đả cũng phải báo cáo cho ta? Lũ người Trung Quốc chết tiệt đó, chết bao nhiêu ta cũng chẳng quan tâm. Bảo Lê Hữu Dân xử lý cho xong chuyện, việc nhỏ như vậy mà cũng không xử lý được, Lưu Phúc đề bạt hắn lên chắc là chê ta chửi ít quá, ta...
Mạch Cảnh Đào vừa gõ nhẹ lên bàn vừa chửi bằng tiếng Trung thành thạo, tiện tay mở báo cáo của Lê Hữu Dân, miệng hít một hơi lạnh:
- Tên khốn đó... 78 người chết, 231 người bị thương nặng tàn phế? Người Trung Quốc đang đánh Thế chiến thứ ba ở Hồng Kông à?! Lê Hữu Dân chắc cảm thấy vị trí tổng thanh tra khu Hồng Kông không thoải mái, cần tìm một góc yên tĩnh để bình tĩnh lại! Làm sao báo cáo này có thể là thật được, trả lại cho hắn, bảo hắn nghĩ kỹ số người thương vong rồi hãy công bố, đừng để ta thấy con số kinh khủng như vậy nữa, ta rất mềm lòng, không chịu nổi thương vong nhiều.
- Còn nữa, bảo tên khốn đó, nếu ta đọc được tin này trên báo, nhất là báo tiếng Anh, hoặc những nhân vật lớn ở phủ Thống đốc, Bố chính ty cũng nghe được chuyện này, ta sẽ tuyên bố với bên ngoài, Lê Hữu Dân là nhân viên cảnh sát, cấu kết với băng đảng, gây rối trật tự xã hội. Hắn muốn được điều đi canh gác ở nông thôn cũng không thể, kết cục tốt nhất là vào tù ở nốt nửa đời sau! Cứ nói với hắn như vậy!
- Vâng, thưa ngài!