Chương 778 Thổi vang hiệu lệnh (1)
Dù là vì con đỡ đầu đã chết của mình, hay để được thế lực cảnh sát của Lý Tựu Thắng chấp nhận, Lê Hữu Dân đều phải không đội trời chung với Tống Thiên Diệu và Nhan Hùng. Vừa rồi, đồn cảnh sát Vịnh Đồng La quả thật muốn chuyển một thi thể vô danh đến đồn cảnh sát Du Ma Địa Cửu Long, nhưng đã bị vị Lê thám mục này chặn giữa đường, trực tiếp sắp xếp người đưa thi thể đến nhà tang lễ Vạn Quốc hỏa táng.
- Đã cho hắn lợi ích gì?
Lâm Hiếu Hòa hỏi không chút biểu cảm.
Luật sư Trần nói.
- Cát Ân Lôi một trăm nghìn, Lê Hữu Dân ba trăm nghìn, thêm vào đó hứa sẽ giúp Lâm tiên sinh giải quyết ổn thỏa vụ xung đột vũ trang ở Tây Hoàn và An Lạc.
- Rất tốt, bên Kính Hiên thế nào?
- Đã sắp xếp người đi thông báo cho Ôn Kính Nguyên từ sớm.
- Thi thể biến mất, Kính Hiên nói ra Tống Thiên Diệu là chủ mưu rồi bị diệt khẩu nhanh chóng, bây giờ chỉ còn thiếu một sợi dây điện thoại trong phòng bệnh giúp ta. Bảo A Sâm, sáng mai chắc chắn sẽ có công nhân tụ tập ở Sở Lao công lần nữa, đừng dùng tiền để đuổi công nhân nữa, mà hãy cho bọn quỷ nước ngoài ở Sở Lao công một số lợi ích suông, để họ ổn định tâm lý công nhân, trước hết giải tán họ.
- Hơn nữa tin ta vào đồn cảnh sát, Tống Thiên Diệu sẽ không bỏ qua, đã bị chụp ảnh, ngày mai chắc chắn sẽ đăng trên một số tờ báo. Vì tin này, cổ phiếu của Hi Chấn Trí Nghiệp có lẽ sẽ giảm, bảo A Sâm đi gặp vợ ta, nhà vợ và vợ ta chắc có thể lấy ra một phần tiền mặt, nhân cơ hội mua lại một phần cổ phiếu, ổn định tình hình, đợi ta ra ngoài.
- Vâng.
...
- Tống tiên sinh, chúng ta có nên rời khỏi đây không, đi khám bệnh là lựa chọn thích hợp nhất. Hoặc ta đi mua vài tờ báo chưa phát hành hôm nay... Chắc đã có trẻ bán báo và người bán báo ra bán rồi.
Kỷ Văn Minh hỏi Tống Thiên Diệu, người đang ngồi trước bàn gỗ trong phòng thẩm vấn, chăm chú đánh cờ tướng với một cảnh sát mặc thường phục dưới quyền Nhan Hùng.
Lúc này, thời gian đã chỉ năm giờ bốn mươi phút, các tiểu thương và quán trà bán điểm tâm sáng đều đã mở cửa kinh doanh.
Tống Thiên Diệu uống một ngụm trà, đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, coi như đầu hàng, vẫy tay bảo cảnh sát mặc thường phục ra ngoài hoạt động gân cốt, tiện thể mua vài tờ báo. Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
- Kỷ luật sư, ngồi xuống nói chuyện đi, vội vã rời đi làm gì, ở đây không tốt sao? Cả đồn cảnh sát, dù là quỷ nước ngoài hay người Trung Quốc, đều có thể chứng minh Tống Thiên Diệu ta ở đây hỗ trợ điều tra cả đêm. Bên ngoài xảy ra chuyện gì, không liên quan đến ta. Ta bước ra ngoài, không dọa được nhà họ Lâm, ta ở lại đây mới có thể dọa được nhà họ Lâm. Người nhà họ Lâm sẽ không sợ một tiểu tử như ta, ít nhất cũng phải để đồn cảnh sát mời chúng ta ăn trưa xong mới rời đi.
Kỷ Văn Minh tay xách cặp công văn ngồi xuống ghế bên cạnh, mấy ngày nay theo Tống Thiên Diệu làm việc, hai mắt anh ta đã có quầng thâm.
- Bên sàn giao dịch chứng khoán còn nhiều việc, Tống tiên sinh không lo lắng sao...
- Ta bỏ tiền mời Jonathan Gole và La Chuyển Khôn giúp ta, không phải vì nhiều tiền, muốn để họ giúp ta tiêu tiền, mà là để họ giúp ta làm việc. Ta biết rất ít về cổ phiếu, cần gì phải chạy đi chỉ huy ngoại đạo.
Tống Thiên Diệu cầm hộp thuốc lá bên cạnh lên, mở ra mới phát hiện bên trong đã hết, hắn bóp méo hộp thuốc, vừa ném về phía thùng rác ở góc, vừa nói.
Bộp, hộp thuốc lá rơi xuống, không trúng đích, Tống Thiên Diệu tự mình đứng dậy đi qua, nhặt hộp thuốc lên ném vào thùng rác, rồi ngồi lại vị trí với vẻ chán nản. Kỷ Văn Minh mở cặp công văn, lấy ra một gói thuốc lá bạc hà nữ hiệu Thọ Bách Niên tinh xảo, nói với Tống Thiên Diệu:
- Khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa, tiện thể mua giúp vợ ta, nhưng không ngờ mấy ngày gần đây không có thời gian về nhà.
Hắn mở gói thuốc, lấy một điếu đưa cho Tống Thiên Diệu, rồi tự mình châm một điếu ngậm trên miệng.
- Ngươi cũng hút thuốc sao?
Tống Thiên Diệu nhìn thấy động tác châm thuốc thuần thục của Kỷ Văn Minh, ngạc nhiên hỏi.
Kỷ Văn Minh nhả một hơi khói, gật đầu.
- Làm luật sư áp lực lớn, ta rượu thuốc đều rất nặng, nhưng từ khi có vợ thì đã cai rồi, tối nay không ngủ, hút điếu thuốc tỉnh táo chút.
- Làm luật sư áp lực có lớn đến mấy, e rằng cũng không bằng cưới hậu bối nhà họ Lư làm vợ đâu? Nói chuyện tùy tiện thôi, đại ca của ta là Chử Hiếu Tín Chử tiên sinh, sắp trở thành con rể nhà họ Lư rồi, ngươi giúp cung cấp chút tin tức nội bộ cũng tốt, phụ nữ nhà họ Lư có tính khí tiểu thư không?
Tống Thiên Diệu dùng ngón tay kẹp điếu thuốc nữ vị bạc hà, thần thái thoải mái hỏi.
Kỷ Văn Minh mấy ngày nay ở bên cạnh Tống Thiên Diệu, cũng đã quen với bộ dạng dù mây đen vần vũ mà vẫn có tâm trạng quan tâm đến chuyện vặt vãnh của hắn, cúi đầu cười cười.
- Cũng được, ta là vào làm việc ở công ty luật trước, quen biết Lư tiên sinh, được hắn coi trọng, rồi mới được giới thiệu quen biết cháu gái vợ hắn, cũng chính là vợ hiện tại của ta. So với mấy người bạn học luật khác, trước quen phụ nữ, sau mới quen người giàu có, ta coi như nhẹ nhàng hơn. Những gã đó cũng đều cưới con gái cháu gái của người giàu có, nhưng suốt ngày bị người có địa vị coi là kẻ ăn bám, lo lắng họ có ý đồ với tài sản nhà mình. Lúc đó mấy người bạn học tụ họp trò chuyện cũng hay nói đến chuyện này, dù sao hoàn cảnh cũng tương tự mà, thấy ta với vợ quan hệ còn hòa thuận, nên hỏi ta làm sao ở chung với vợ.
- Ngươi nói thế nào?
Tống Thiên Diệu nghiêm túc nói với Kỷ Văn Minh.