← Quay lại trang sách

Chương 790 Sư gia Huy đến vay tiền (2)

Công ty Lợi Khang, ta...

- Cộc cộc... Thưa ngài?

Bên ngoài cửa, giọng nói của nhân viên phục vụ lại vang lên.

Angie Perlis nói.

- Cà phê đến rồi.

Cô đến như một nữ chủ nhân, ung dung bước qua những người khác trong phòng khách, Triệu Văn Nghiệp vẫn đứng bên cạnh cửa đã nhanh chóng mở cửa giúp cô.

Bên ngoài cửa quả thật có một nhân viên phục vụ đứng đó, nhưng anh ta không mang cà phê đến cho mọi người, mà là dẫn theo hai người.

- Cô Angie, vị tiên sinh này và vị nữ sĩ này muốn gặp Tống tiên sinh.

Nhân viên phục vụ mỉm cười cúi người nói với Angie Perlis.

Đằng sau hắn là Sư Gia Huy đeo kính gọng đen, mặc bộ vest màu xám khói trông luôn có vẻ không hợp, cùng với một cô gái công sở xinh đẹp đứng bên cạnh Sư Gia Huy, tay trắng nõn cầm cặp công văn.

- Cô Angie... xin, xin chào.

Sư Gia Huy có vẻ vội vàng, vốn tưởng sẽ thấy Tống Thiên Diệu mở cửa, nhưng lại là Angie Perlis.

Điều này khiến lời nói buột miệng của Sư Gia Huy hơi lúng túng, hắn không quá quen thuộc với Angie Perlis.

- Sau khi lấy được tiền của công ty Lợi Khang, ta sẽ bỏ qua nhà họ Hà, trực tiếp đàm phán với John Keswick, để hắn gây áp lực lên nhà họ Hà. Nếu vẫn chưa đủ, ta hy vọng Hà chủ giáo khi đó có thể nói vài lời, xem như ta chuẩn bị quyên góp xây dựng nhà thờ mới cho Thánh Công hội. Tóm lại, không thể để nhà họ Hà bán cổ phiếu cho nhà họ Lâm, bán cho Ngân hàng Đông Á, chỉ có thể bán cho nữ nhân của ta, cô ấy là người Anh, người Anh không phải có một số lợi thế bẩm sinh sao? Còn về phía cảnh sát, nếu cục trưởng Mạch có thể công bằng công chính bày tỏ thái độ, phân tích tình hình thì càng tốt.

Nhìn thấy Sư Gia Huy bên ngoài, Tống Thiên Diệu chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó vẫn bình thản nói với Thạch Trí Ích.

Thạch Trí Ích đứng dậy khỏi ghế sofa, cài nút áo vest lại, bắt tay với Tống Thiên Diệu.

- Không thành vấn đề.

- Nếu phu nhân Bess có cơ hội gặp phu nhân Catherine, có thể giúp ta hỏi một chút không, gần đây ta thiếu tiền, định chuyển nhượng 30% cổ phần nhà máy tóc giả, không biết phu nhân Catherine có hứng thú không, nếu bà ấy có hứng thú, 500 nghìn đô la Hồng Kông, đợi một thời gian nữa khi chuỗi vốn của ta trở lại bình thường, có thể cân nhắc mua lại từ tay bà ấy với giá cao hơn.

Tống Thiên Diệu một tay nắm chặt tay Thạch Trí Ích, tay phải vòng qua vai đối phương, ôm hắn một cái, ghé sát tai hắn nói nhỏ.

Thạch Trí Ích như thể không nghe thấy gì, ôm Tống Thiên Diệu một cái rồi lập tức tách ra, khi đi ngang qua Angie Perlis, hắn ôm nhẹ một cái, sau đó rời khỏi khách sạn Doris.

La Chuyển Khôn sau đó cũng đứng dậy.

- Tống tiên sinh, ta và ngài Jonathan Gole sẽ quay lại công ty chứng khoán trước, ta nghĩ có lẽ sắp kết thúc việc tạm ngừng giao dịch rồi.

- Yên tâm, cho dù ta phải đi bán thân cũng không để các ngươi thiếu tiền đâu, cứ tiếp tục đẩy giá cổ phiếu xuống thấp, lúc nào cũng chờ điện thoại của ta.

Tống Thiên Diệu búng tàn thuốc, khẳng định với La Chuyển Khôn.

Jonathan Gole chậm rãi đứng dậy, khi đi ngang qua Tống Thiên Diệu, hắn nói.

- Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta trên thị trường tài chính London, những việc như thế này phải hành động nhanh, có thể hành động nhanh sẽ tốn nhiều tiền hơn, nhưng ngoài tiền bạc ra thì thu hoạch sẽ còn lớn hơn nữa.

John Pao cũng cùng Jonathan Gole rời đi, hắn là phó chủ quản bộ phận đầu tư chứng khoán của ngân hàng HSBC, thời gian qua vẫn luôn giúp đỡ Jonathan Gole và La Chuyển Khôn trong việc cho vay chứng khoán.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Bật, Angie Perlis, Giang Vịnh Ân, Kỷ Văn Minh, Tống Thiên Diệu mới nhìn về phía Sư Gia Huy vẫn đang đứng ngoài cửa không dám bước vào:

- Vân tỷ không phải nói ngươi suốt ngày bay đi bay lại sao, sao lại đột nhiên nhớ ra về thăm ta?

Vừa nói, mắt còn liếc nhìn thư ký Ngụy Mỹ Hiền đứng sau lưng Sư Gia Huy hai cái.

Sư Gia Huy vô thức rụt cổ lại, bước vào từ bên ngoài, cười cười với những người khác coi như chào hỏi, rồi mới gãi gãi đầu nhìn về phía Tống Thiên Diệu cười hì hì.

Nhìn thấy Sư Gia Huy lộ ra nụ cười kiểu này, Tống Thiên Diệu liền cảm thấy đau đầu, hắn quá quen với cái tính của tên khốn Sư Gia Huy này rồi, mỗi lần lộ ra nụ cười ngớ ngẩn kiểu này với mình, không cần nói cũng biết, hoặc là gây họa ở bên ngoài, muốn mình giúp hắn ra mặt, hoặc là gặp phải khó khăn không thể giải quyết, chuẩn bị về đây chịu mắng của mình, rồi tiện thể hỏi rõ tiếp theo phải làm thế nào.

- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói cho ngươi biết, gần đây tâm trạng ta không tốt lắm, nếu ngươi gây họa...

Tống Thiên Diệu kẹp điếu thuốc, nói với Sư Gia Huy một cách không kiên nhẫn.

Sư Gia Huy mệt mỏi cúi đầu không dám nhìn ánh mắt sắc bén của Tống Thiên Diệu, vội vàng lắp bắp nói.

- Vân tỷ nói Tống tiên sinh ngài ở khách sạn Gloucester, nên ta vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy đến đây, là vì xưởng may thiếu tiền dùng, nên ta nghĩ, Tống tiên sinh ngươi có thể đứng ra giúp mời người của ngân hàng ăn bữa cơm, vay một khoản tiền với lãi suất thấp nhất được không...

- Vay bao nhiêu, lần trước ngươi bảo cha của Uyển Thanh tăng vốn, Uyển Thanh không phải đã gửi cho ngươi hai trăm vạn rồi sao?

Tống Thiên Diệu nói với vẻ mặt như đã đoán trước, hoàn toàn không đáng để tức giận.

Đã quen với việc bị tên này chọc tức rồi, mỗi lần gặp mặt đều không có chuyện tốt, hiện giờ có quá nhiều việc, Tống Thiên Diệu lười không muốn mắng Sư Gia Huy nữa, hơn nữa tên này tuy lỗ mãng vội vàng, nhưng một khi liên quan đến tiền bạc trong làm ăn thì lại rất cẩn thận.

Sư Gia Huy lùi về phía cửa hai bước, mạnh dạn nói.