Chương 806 Nghĩa khí của Tôn Chí Trung (2)
Kỷ Văn Minh lắc đầu.
- Có lẽ còn vài chỗ nữa.
- Ban đầu ta chỉ vì sợ mệt mới muốn tìm một thư ký giúp việc, rồi gặp được A Diệu ngươi, làm đến bây giờ, ta giống như đã trở thành thư ký của nhà họ Lư.
Chử Hiếu Tín điên cuồng gãi đầu mấy cái.
- Mấy chuyện của nhà máy dược đã đủ phiền phức rồi, giờ lại thêm một nhà máy nước ngọt? Ngươi để hết lợi ích cho người khác, bản thân ngươi định làm gì?
- Đại ca, câu hỏi này hay lắm, kiếm được ít tiền, ta đương nhiên là chuẩn bị đi Nhật Bản thử mấy em Nhật, hồi tưởng lại phong nguyệt đảo quốc, còn nhớ lúc đầu ta nói với ngươi không, khách sạn tình nhân, một phòng một tình nhân, đương nhiên là phải ngủ chừng mười ngày nửa tháng, trải nghiệm hơn chục tình nhân, ta cũng học theo cách ngươi vung tiền ở chốn phong nguyệt trước đây, tu thân dưỡng tính mà.
Tống Thiên Diệu ngẩng mắt lên khỏi cuốn sách, cười nói với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín tức đến mức lao lên bóp cổ, muốn bóp chết Tống Thiên Diệu.
- Đồ khốn, làm ta mệt như chó chết, còn mình thì đi trêu gái Nhật! Ngươi thật là trọng nghĩa khí...
Bên ngoài, Diêu Xuân Hiếu dẫn Bát Tử Căn đi vào, Bát Tử Căn thấy Chử Hiếu Tín có mặt, không vội mở miệng, Tống Thiên Diệu đợi Chử Hiếu Tín buông tay ra rồi vẫy tay với Bát Tử Căn, ra hiệu không sao.
- Tống tiên sinh, những việc cần làm ta đã làm xong cả rồi. Hai phe Hòa Quần Anh và Hòa An Lạc đánh nhau, kết quả làm cháy khu nhà gỗ ở Thổ Qua Loan. Bọn sái lão đã bắt người khắp nơi, cả nhà máy nước ngọt cũng bị niêm phong, công nhân đều bị bắt hết.
Bát Tử Căn nói.
- Nghe nói bọn sái lão tìm thấy bốn năm thùng thuốc phiện và vài khẩu súng ngắn trong kho của nhà máy nước ngọt, ta thấy nhà máy đó khó mà tiếp tục hoạt động được. Nếu không có việc gì, ta sẽ dẫn anh em lên tàu về Ma Cao vào sáng mai.
- Hiếu thúc, Lục ca bị thương một chút, hiện đang nghỉ ngơi. Ngươi để Tứ thúc và những người khác đi cùng người của Quyền ca đến khách sạn Cửu Long ăn đêm, ta đã nhờ Chử tiên sinh nói trước rồi, người của Phúc Nghĩa Hưng cũng sẽ qua giúp tiếp khách. Sáng mai sẽ có người sắp xếp cho họ lên tàu trực tiếp. Tối nay ta còn có việc nên không thể tiếp đãi các vị được, A Căn, thông cảm nhiều nhé.
Tống Thiên Diệu bước đến trước mặt Bát Tử Căn nói.
Bát Tử Căn cười toe toét.
- Tống tiên sinh đã đủ hào phóng rồi, huống chi lại là Quyền ca dặn dò ta, chúng ta đương nhiên sẽ hết lòng, không cần phiền phức đâu, ta đi trước.
Đợi Bát Tử Căn rời đi, Tống Thiên Diệu quay người dang tay nói với Chử Hiếu Tín.
- Nhà máy nước ngọt đã đến tay rồi, giờ chỉ còn Lâm Hiếu Hiệp, xử lý xong hắn, ta mới có thể đi gặp tam thẩm. Ta quyên hai trăm vạn, những người giang hồ đó đốt bao nhiêu nhà gỗ, Hội Lạc Thi sẽ giúp người nghèo xây nhà to hơn, dùng đất của nhà họ Lâm, cũng coi như ta làm việc thiện thay Lâm Khi Thần.
- Là ngươi đốt à?
Chử Hiếu Tín hạ thấp giọng hỏi.
Tống Thiên Diệu lại cầm cuốn “Ẩm Băng Thất Hợp Tập” lên đọc, không thèm để ý đến câu hỏi ngớ ngẩn của Chử nhị thiếu.
- Tâm khẩu như nhất, do bất thất vi quang minh lỗi lạc trượng phu chi hành dã.
...
- Tẩu tẩu, ta chính là Tôn Chí Trung, không biết Đình gia có nhắc đến ta với mọi người chưa?
Tống Xuân Trung mặc âu phục, lông mày rậm mắt to, chỉ có điều phong trần mệt mỏi, sắc mặt xanh xao, trông có vẻ khí sắc không tốt.
Lúc này ngồi trong phòng khách của một tòa lầu đứng tên Tô Văn Đình, hắn cười khổ mở miệng nói với đám người đang nhìn mình chằm chằm đối diện.
Tòa lầu này là nơi Tô Văn Đình dùng để nuôi nhân tình, hắn tuổi đã cao, rất ít khi đến đây nữa, ngoài tâm phúc và người nhà của Hòa An Lạc, không còn ai biết mối quan hệ giữa hắn với tòa lầu này. Lần này Tống Xuân Trung đột ngột xuất hiện gặp người nhà họ Tô, vợ kế của Tô Văn Đình dẫn theo một đám người nhà tâm phúc, chọn nơi này làm địa điểm gặp mặt. Nhìn sáu bảy gã đàn ông cầm dao sau lưng Tô phu nhân, rõ ràng nếu tên Tôn Chí Trung này có vấn đề gì, sẽ kết liễu hắn ngay tại đây.
Tô Văn Đình đã cao tuổi, nhưng người vợ này của hắn, Thường Nguyệt Nga, mới chỉ bốn mươi ba tuổi, dung mạo mê người, đang ở độ tuổi vẫn còn phong vận. Ban đầu cô ta làm đại tỷ vũ nữ gần bến tàu thủy binh, Bái Quý, đại lão sư gia của Tô Văn Đình lúc đó làm cha nuôi, cũng coi như nửa người giang hồ.
Khi xưa người Nhật đánh tới Hồng Kông, Thường Nguyệt Nga đi theo sau lưng Tô Văn Đình, Lâm Mãn và những người khác, cũng làm không ít chuyện xấu, rất nhiều phụ nữ trong trại an ủi đều bị cô ta dùng miệng lưỡi dụ dỗ vào hố lửa, chết không nhắm mắt.
Thường Nguyệt Nga làm điệu bộ, tay xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc, liếc nhìn Tống Xuân Trung, mở miệng nói giọng nửa âm nửa dương.
- Đương nhiên là có nghe qua, chính vì ngươi mà Đình gia và hơn ba mươi huynh đệ thủy phòng chết ở Malay, đến giờ vẫn chưa thể đưa thi thể về quê. Tôn tiên sinh, ngươi còn dám đến Hồng Kông sao? Gan không nhỏ đâu.
- Hê hê.
Tống Xuân Trung cúi đầu cười khổ hai tiếng.
- Tẩu tẩu, ta làm ăn bạch phiến, không đi động vào cái gì mà cây cao su, thứ đó có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không bằng bạch phiến, hơn nữa bạch phiến lại an toàn, trừ phi đầu óc ta hỏng mới đi vận chuyển cây cao su. Đầu óc ta không hỏng, nhưng lần này Đình gia lại sai lầm...
- Đình gia đã chết rồi mà ngươi còn dám nói bậy, ta đưa ngươi đi gặp hắn!
Một gã thanh niên lực lưỡng sau lưng Thường Nguyệt Nga vung một cây búa định xông tới Tống Xuân Trung.