Chương 825 Trần Thái gặp sự cố ngoài ý muốn (1)
Thúc, thúc rốt cuộc là người nào?
- Ta? Lương tâm sớm đã cho chó ăn rồi, chỉ là một kẻ giang hồ hạ lưu chuẩn bị rửa tay gác kiếm về già thôi.
Tống Xuân Trung uống một ngụm bia, cười híp mắt nói với Lôi Anh Đông, rồi đưa lại chai bia cho hắn, tự mình vỗ vỗ lưng đi về phía giường trong khoang tàu.
- Tuổi đã cao rồi, những góa phụ mà hồi trẻ thích nhất, giờ cũng không còn sức để đối phó nữa, về Hồng Kông phải bồi bổ thân thể mới được.
Lôi Anh Đông cầm chai bia trong tay, nhìn bóng lưng Tống Xuân Trung, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Thủy thủ gọi người này là Trần tiên sinh, vợ của Tô Văn Đình gọi hắn là Tôn tiên sinh, còn bản thân mình biết hắn họ Tống, người này rốt cuộc có bao nhiêu thân phận? Bao nhiêu bộ mặt? Những lời nói ra, bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?
...
Hùng tẩu lớn tiếng phá hỏng hứng thú của Tống Thiên Diệu, nói rằng có người đến nhà máy đòi nợ.
Tống Thiên Diệu ngồi thẳng người lên nhìn về phía Lâu Phượng Vân.
- Nhà máy nợ nần gì sao?
Lâu Phượng Vân cũng có chút mơ hồ, ngoài khoản vay thế chấp cho ngân hàng HSBC, nhà máy tóc giả không có bất kỳ tranh chấp nợ nần nào, chuỗi vốn vẫn tốt.
- Đi xem thử.
Tống Thiên Diệu chỉnh lại áo ngoài, đi theo sau lưng Hùng tẩu ra khỏi cửa văn phòng.
Bên ngoài, Hùng ca tay nắm chặt dây xích ba con chó dữ, đứng ở cổng nhà máy, ba con chó liên tục nhảy chồm lên phía trước, miệng sủa không ngừng, còn ngoài cổng nhà máy, hơn chục thanh niên ăn mặc như người giang hồ đang đứng, sắc mặt đều có vẻ thất thường, nhìn vẻ mặt và trang phục của những người này, đều có vẻ chật vật, đứng đầu là một thanh niên đầu trọc, đang gọi to với Hùng ca đang giữ chó:
- Thúc, ông chủ nhà máy này nợ Trần Thái một trăm vạn, bây giờ A Thái và người của sai lão bị bắt, cần tiền bảo lãnh, chúng ta là anh em cùng bị bắt với hắn, vừa mới ra khỏi đó liền vội vàng đến đây đòi nợ giúp hắn! Đang chờ cứu nguy đây!
- Các ngươi điên rồi à? Nhà máy này là do quỷ lão mở mà!
Hùng ca nắm chặt ba con chó, có vẻ hơi căng thẳng nói.
- Mau đi đi, muốn đòi nợ thì đến nhà ông chủ mà đòi, các ngươi không đi, ta sẽ thả chó đấy!
- Thả chó! Cứ thả đi! Ta đang muốn làm lẩu thịt chó đây!
Gã thanh niên mắt to bên cạnh gã đầu trọc trợn mắt, ánh mắt không thiện cảm nói.
- Tống Thiên Diệu hứa cho Thái ca một trăm vạn, bây giờ Thái ca không có ở đây liền muốn quỵt nợ? Coi chúng ta là đồ ngu à, nói cho ngươi biết...
Một thanh niên văn nhã, dáng vẻ nho nhã, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tạm coi là sạch sẽ từ trong đám người bước lên phía trước một bước, ngắt lời đồng bọn, đối với Hùng ca nói một tràng tiếng Anh dài, nói đến khi Hùng ca trợn mắt há mồm, mới lại dùng tiếng Hán nói:
- Thưa ngài, ta là Kim Thọ Khang, luật sư tập sự của văn phòng luật sư Lạc Phú, là luật sư được ủy quyền của ngài Trần Thái, là như thế này, ngài Trần Thái...
Đối với những tên lính mới này, Diêu Xuân Hiếu đang dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh thậm chí còn chẳng buồn mở miệng đuổi người.
Lúc này Tống Thiên Diệu vừa hay bị Hùng tẩu phá hỏng hứng thú, xoa xoa mũi với vẻ mặt buồn bực đi ra, nghe thấy tên Kim Thọ Khang kia nói tiếng Anh với Hùng ca, vừa định mắng thô tục, bên cạnh Ninh Tử Khôn đang sắp xếp lại quân cờ đã lên tiếng nói.
- Tiểu tử, tiếng Anh của ngươi là học từ người câm Anh quốc à? Ngoài từ Hello ra, không có câu nào là người ta có thể nghe hiểu cả, khó có được là ngươi còn có thể nói giống thật như vậy, lừa người cũng phải bỏ chút vốn chứ, giày vải dưới chân đã bẩn thỉu rồi, ngươi thấy luật sư nào ra ngoài lại đi giày vải? Nhưng ngươi cũng có chút nhanh trí đấy, thấy A Hùng là người thô lỗ liền biết giả làm luật sư để dọa người.
- Trần Thái bảo các ngươi đến nhà máy đòi nợ?
Tống Thiên Diệu bực bội bước lên phía trước vài bước, đánh giá mấy người một lượt.
- Đi đi, đợi Trần Thái ra, bảo hắn tự đến gặp ta.
- Ngươi tưởng ngươi là...
Gã thanh niên mặt báo mắt lồi vừa giơ tay định chỉ vào Tống Thiên Diệu chửi thề, liền bị gã thanh niên đầu trọc kéo lại, rồi tự mình nói với Tống Thiên Diệu một cách trầm ổn.
- Tống tiên sinh, chúng ta chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng Thái ca hiện đang bị giam trong cục cảnh sát, dưới trướng hắn có mấy chục huynh đệ bị thương vong, Thái ca bảo chúng ta mấy huynh đệ giúp hắn đến lấy số tiền này từ Tống tiên sinh, để bảo lãnh cho huynh đệ hắn ra ngoài, phân phát tiền phúng viếng, tiền thuốc men.
- Đối với ngài đây chỉ là con số nhỏ, nhưng rất có thể đây là số tiền cuối cùng mà những huynh đệ của Thái ca đổi bằng máu và mạng. Chúng ta mấy huynh đệ đã hứa với Thái ca sẽ giúp hắn làm tốt việc này, nhất định phải nói được làm được. Chúng ta không có quan hệ để gặp Nhan thám mục, đành phải dùng cách ngu ngốc này đến thẳng nhà máy gõ cửa. Chỉ cần Tống tiên sinh giao tiền cho Thái ca, tính mạng của ta sẽ để Tống tiên sinh xử trí...
Tống Thiên Diệu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào gã thanh niên đầu trọc, nhìn đến khi đối phương đổ mồ hôi trán, Tống Thiên Diệu mới quay người nói với Lâu Phượng Vân đang nhìn ra từ cửa văn phòng.
- Gọi điện cho Nhan Hùng, bảo hắn sau này sắp xếp thêm vài người mặc quân phục tuần tra quanh nhà máy, đừng để những tên ngốc ngếch như thế này chạy đến nhà máy giảng đạo nghĩa giang hồ cho ta nữa, ta là một thương nhân chính đáng, không biết còn tưởng ta mở đường khẩu ở đây.
Nói xong với Lâu Phượng Vân, Tống Thiên Diệu bực bội nói với gã đầu trọc.