Chương 829 Bộ dạng của Nhật Bản (1)
Tống tiên sinh, không phải nói muốn đến Nhật Bản khảo sát, là chuẩn bị làm ăn sao?
Vị thư ký Ngụy Mỹ Hiền của Sư Gia Huy nhìn Tống Thiên Diệu đang mặc kimono được nữ hầu phục vụ cởi giày, thúc giục mình dùng tiếng Nhật hỏi khách sạn này có biểu diễn geisha không, lên tiếng hỏi.
Đợi nữ hầu dẫn đường phía trước, dẫn cả đoàn vào phòng khách, căn phòng khách này có một khu vườn nhỏ độc lập, lúc này ở giữa vườn có một bể suối nước nóng khói bốc lên nghi ngút, sỏi trắng trải đầy đáy hồ, xung quanh điểm xuyết lá phong và tre, từng chiếc lá phong hoặc đỏ hoặc vàng hoặc xanh, màu sắc rực rỡ, có thể vẽ thành tranh, bên cạnh một bụi tre được chăm sóc cẩn thận, đặt vài chiếc ghế có hoa văn ba lá cỏ ba lá và một bộ bàn trà nhỏ.
Để nữ hầu của khách sạn mang hành lý và đồ đạc của mọi người vào phòng, Tống Thiên Diệu đi đến bàn trà ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, thoải mái tựa vào lưng ghế, lúc này mới lười biếng nói với Ngụy Mỹ Hiền.
- Vừa rồi ngươi hỏi gì?
- Đa sự, Tống tiên sinh muốn làm gì cần ngươi hỏi sao?
Sư Gia Huy kéo một cái vào thư ký của mình, rồi nở nụ cười với Tống Thiên Diệu.
- Làm ăn lúc nào cũng được, Tống tiên sinh ở Hồng Kông bận rộn lâu như vậy, có thời gian rảnh đến Nhật Bản đương nhiên là phải nghỉ ngơi trước.
- Ngươi không phải đang bận rộn chuẩn bị xây dựng nhà máy mới chọn địa điểm ở Malaysia sao, sao nghe ta đến Nhật Bản lại vội vàng theo qua đây, sao vậy, sợ ta dụ dỗ thư ký của ngươi bỏ trốn à?
Tống Thiên Diệu chú ý thấy động tác Sư Gia Huy kéo Ngụy Mỹ Hiền, cười hỏi.
- Ngươi khá coi trọng đối với vị Nguy tiểu thư này đấy.
Bên cạnh, Cửu Văn Long nuốt miếng thịt trai nướng than cuối cùng.
- Tống tiên sinh, khi nào ta mới có thư ký?
Hoàng Lục bị thương, mặc dù tên đó biết Tống Thiên Diệu đến Nhật Bản, kiên quyết nói rằng sẽ mang thương tích đi cùng Tống Thiên Diệu đến Nhật Bản, đảm bảo an toàn cho Tống Thiên Diệu ở Nhật Bản bất cứ lúc nào, nhưng Tống Thiên Diệu không định để tên này mang thương tích đến Nhật Bản mua dâm, để hắn ở Ma Cao dưỡng thương, đợi khi vết thương lành hẳn rồi mới đến trải nghiệm gái Nhật, nên tạm thời dẫn Cửu Văn Long đến làm khách.
- Ngươi? Ngươi cũng muốn có thư ký?
Tống Thiên Diệu lấy khăn tay từ trong túi ném cho đối phương.
- Trước tiên lau miệng đi, Sư Gia Huy nhiều nhất chỉ làm thư ký có bầu, ngươi loại tham ăn này, e rằng nếu đói có thể ăn luôn thư ký làm to bụng mình. Ta kiếm tiền còn chưa chắc đủ nuôi no ngươi, làm sao dám giúp ngươi tìm thêm một thư ký nữa.
La Chuyển Khôn ở bên cạnh vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Tống Thiên Diệu, Sư Gia Huy và Cửu Văn Long nói đùa.
- Ngụy tiểu thư cho rằng, ta đến Nhật Bản khảo sát, thì nên đi thăm những nhà máy mọc lên khắp nơi ở Nhật, hoặc đến căn cứ quân sự Mỹ ở Okinawa, xem có thể dựa vào lợi thế nhân công rẻ của Hồng Kông để giành một số đơn hàng Mỹ từ tay các nhà máy ở Nhật không?
Tống Thiên Diệu vén ống quần lên, trực tiếp ngâm hai chân vào bể suối nước nóng trước mặt. Nước trong bể ấm áp, khi hai chân ngâm vào, hắn cảm thấy một luồng nhiệt từ lòng bàn chân chạy từ dưới lên trên, dọc theo cột sống thẳng lên đỉnh đầu, khiến Tống Thiên Diệu không kìm được thở phào sảng khoái, rồi mới hỏi Ngụy Mỹ Hiền.
Mặc dù Sư gia Huy liên tục ra hiệu bằng mắt, kéo vạt áo, nhưng Ngụy Mỹ Hiền vẫn không nghe theo ý của vị lão bản này mà ngoan ngoãn im lặng. Nghe Tống Thiên Diệu đáp lại mình, cô gật đầu nói.
- Đúng vậy, ta nghĩ nếu Tống tiên sinh muốn khảo sát, nên đến Tokyo, Nagoya, Osaka đi một vòng, mấy thành phố này có thể nói là đầu tàu kinh tế của Nhật Bản hiện nay, chứ không phải đến Atami, một thành phố du lịch nhỏ bé này. Ở đây ngoài quán rượu, khách sạn và suối nước nóng, không có một nhà máy nào cả, hơn nữa nếu ngươi muốn tắm suối nước nóng, những thành phố lớn kia cũng có thể tìm thấy khách sạn có suối nước nóng.
- Atami đúng là một thành phố nhỏ, và đúng là Ngụy tiểu thư đã gợi ý cho ta nghĩ đến việc đến Nhật Bản đi một vòng, nhưng bài tập ta làm không giống với Ngụy tiểu thư lắm. Theo ta biết, Atami tuy nhỏ, nhưng đây lại là thành phố có mức tiêu dùng cao nhất toàn Nhật Bản. Từ khi xuống ga Atami đến khi chúng ta vào khách sạn này, chúng ta đã thấy bao nhiêu du khách, có gia đình đi du lịch, cũng có công ty đi du lịch, cặp đôi đi du lịch, người Nhật từ Tokyo, Shizuoka thậm chí cả Nagoya đều phải đến Atami này để nghỉ dưỡng tham quan. Những món ăn vặt bán ở đây, giá cả đều gấp đôi Tokyo, nhưng du khách vẫn đổ xô đến, điều này nói lên điều gì?
Tống Thiên Diệu hơi ngẩng mặt lên, hỏi Ngụy Mỹ Hiền đang đứng bên cạnh Sư gia Huy.
Ngụy Mỹ Hiền nói:
- Nói lên người Nhật đã giàu có?
- Nói đúng là đa số người Nhật bình thường không chỉ giàu có, mà còn bắt đầu thông qua điều kiện giàu có này để kích thích và thỏa mãn các ham muốn trong lòng. Nhật Bản là một quốc gia nhỏ hẹp quá độ, dân tộc Nhật Bản ở một số phương diện mà nói, cũng là một dân tộc nhỏ hẹp. Ta đã đọc hai cuốn sách về Nhật Bản, 'Hoa Cúc và Gươm Đao' của người Mỹ viết, và 'Nhật Bản Luận' của người Trung Quốc viết. Hai cuốn sách này có một điểm chung, đó là nói rằng dưới vẻ ngoài khiêm tốn lễ phép của người Nhật, thực ra trong xương tủy có một đặc tính điên cuồng hung bạo.
Tống Thiên Diệu chỉ vào hai hầu nữ vừa mới từ phòng khách bước ra, đang cúi người chào từ xa.