← Quay lại trang sách

Chương 837 Hà gia và Lobo hợp tác nhanh chóng (2)

Sư gia Huy bận không xuể, thì để Giang Vịnh Ân sang Nhật Bản tuyển một số người làm việc, kiếm tiền thì không bao giờ chê nhiều cả. Huống chi việc kinh doanh quân phục đương nhiên có thể làm, những việc đó không ngoài việc xây dựng nhà máy, tuyển công nhân và đi vào hoạt động, chỉ cần mở rộng quy mô, sau đó cứ theo quy trình mà làm.

- Ngược lại ở Nhật Bản này thú vị hơn, thử nghĩ xem, nếu ngươi có thể khiến một siêu thị đông khách như mây, đại diện cho việc những cửa hàng tạp hóa Nhật Bản gần đó đã bệnh đến mức không thể cứu chữa, cướp hết việc làm ăn của người Nhật, chuyện này chẳng phải thú vị hơn việc cả ngày chỉ nhìn công nhân may quần áo trong nhà máy sao? Huống chi còn có thể động não một chút, làm sao để đưa người Nhật vào siêu thị, cũng tránh cho tên khốn Sư gia Huy này lại làm ra chuyện nhận đơn hàng hàng chục triệu mà chỉ kiếm được vài xu lẻ.

Cửu Văn Long kéo cửa phòng từ bên ngoài, tay cầm tờ điện báo lấy từ bưu điện Nhiệt Hải, mở miệng nói với Tống Thiên Diệu và Sư gia Huy trong phòng.

- Tống tiên sinh, Huy ca, đây là điện báo Vân tỷ gửi về.

Tống Thiên Diệu ngồi thẳng dậy, nhận lấy tờ điện báo Cửu Văn Long đưa tới, thấy trên đó toàn là chữ Nhật, đành bất lực đưa cho Ngụy Mỹ Hiền bên cạnh. Ngụy Mỹ Hiền dịch giúp Tống Thiên Diệu:

- Điện báo nói rằng, tiểu thư Angie Perlis đang liên lạc với Cục Quản lý Công thương, Cục Lao động, Lâm Hiếu Kiệt, nhà họ Hạ và nhiều bên khác, chuẩn bị mua lại công ty nước ngọt, kế hoạch rút lui khỏi thị trường của Hi Chấn Trí Nghiệp cũng đang được tiến hành.

Tống Thiên Diệu khẽ gật đầu.

- Biết rồi, những chuyện này không cần phải đặc biệt gửi điện báo, trước khi ta rời Hồng Kông đã sắp xếp xong xuôi, Nhan Hùng chắc không đến nỗi làm không nổi chuyện nhỏ này, còn chuyện gì khác không?

- Không còn gì nữa.

Ngụy Mỹ Hiền trả lại tờ điện báo cho Tống Thiên Diệu và nói.

Tống Thiên Diệu cầm tờ giấy này, nghi ngờ nhìn Ngụy Mỹ Hiền.

- Không còn gì nữa? Gửi một bức điện từ Hồng Kông sang Nhật Bản, chỉ để nói một câu vô ích?

- Trên đó chỉ nói về chuyện này.

Ngụy Mỹ Hiền nghiêm túc nói với Tống Thiên Diệu.

- Thật sự không có thông tin gì khác.

Tống Thiên Diệu đảo mắt nhìn qua mặt Cửu Văn Long, Sư gia Huy, Ngụy Mỹ Hiền, cuối cùng dừng lại ở mặt Sư gia Huy, mở miệng nói với vẻ hơi u ám:

- Con quỷ nhỏ gặp rắc rối rồi, mà không phải rắc rối nhỏ, nhà họ Hà... không phải nhà họ Hà.

- Nhà họ Hà không phải nhà họ Hà?

Sư gia Huy không hiểu lặp lại câu Tống Thiên Diệu vừa nói.

Tống Thiên Diệu nghiến răng nói với vẻ hơi bực bội.

- Tên khốn Lobo, tuổi đã cao, gan nhỏ nhất, nhưng lại tham lam nhất, khi có chuyện thì đẩy ta ra chịu chết, khi qua cơn nguy hiểm lại chui ra định chia phần? Nhà họ Hà vừa hay hợp ý với Lobo... Con bà nó, đi Ma Cao gặp Lobo.

...

Lam Cương vẩy tắt que diêm trong tay, ném vào gạt tàn, xoay người nhìn về phía Nhan Hùng.

- A Thái đi theo Lữ Nhạc đến bến tàu Tứ Giác ở Sài Gòn giúp hắn làm việc à?

- Mấy đêm trước, hộp đêm khai trương, Lữ Nhạc không mời mà tới góp vui, phía sau theo Hãn Cân Thanh, Sa Bì Cẩu, Trư Du Tử, Trần Thái. Lữ Nhạc muốn thể hiện thiện chí với ta, nói rằng Trần Thái là hắn tiện tay bảo lãnh ra, muốn ta hoặc Tống tiên sinh ghi nhớ một chút ân tình nhỏ. Mẹ kiếp hắn, không biết nếu không phải Tống tiên sinh muốn để Trần Thái ở tù một thời gian, làm sao hắn có cơ hội đi bảo lãnh? Hoặc là ta đi đưa Trần Thái ra, hoặc là Tống tiên sinh sai ta mang Trần Thái ném cho cá mập làm điểm tâm.

Nhan Hùng khinh thường hừ một tiếng.

- Cơ duyên đời người thật khác biệt, hơn một năm trước, ta còn rất ngưỡng mộ ngươi và Lữ Nhạc. Ngươi tuổi trẻ tài cao, Lữ Nhạc thì thống lĩnh thế lực Triều Châu, còn ta vì Diêu Mộc về hưu, hoàn toàn trở thành kẻ hầu cận không ra gì bên cạnh Lê Hữu Dân, miễn cưỡng kiếm ăn trong cảnh sát. Kết quả bây giờ, Lữ Nhạc vẫn là thám mục, còn ta đã vọt lên thành cảnh trưởng người Hoa ở vùng đất béo bở Du Ma Địa này.

- Tống tiên sinh có biết Trần Thái theo Lữ Nhạc không?

Lam Cương đứng trước tấm gương một chiều khổng lồ, nhìn các vũ nữ thay đồ trong phòng thay đồ bên ngoài, cười nói với Nhan Hùng.

- Này, văn phòng phong thủy của ngươi không tệ, chỉ là âm khí quá nặng, đối diện với đám hồ ly tinh này, rất dễ bị suy thận.

Nhan Hùng liếc nhìn cảnh tượng lồ lộ bên ngoài.

- Ngươi tưởng ta cho người lắp đặt à? Đương nhiên không phải, tên quỷ Tây trước đây làm, ta chỉ giữ lại, nghĩ rằng nếu Chử tiên sinh rảnh rỗi đến hộp đêm ngồi, có thể tiện thể chọn phi tần ở đây. Tống tiên sinh đương nhiên không biết chuyện của Trần Thái, hắn đi Nhật Bản nghỉ ngơi, tránh gió đầu, chuyện nhỏ như vậy lẽ nào ta phải đánh điện báo cho hắn? Đúng rồi, chuyện câu lạc bộ cảnh sát thế nào rồi?

Lam Cương dùng tay kẹp thuốc lá xoa xoa mũi, cười hì hì hai tiếng, nháy mắt với Nhan Hùng, nhưng không mở miệng.

- Này, cùng một con thuyền, cần gì phải như vậy?

Nhan Hùng không hài lòng lên tiếng.

Lam Cương đứng im lặng một lúc, bước đến trước bàn làm việc của Nhan Hùng, ngồi lên mặt bàn nói với Nhan Hùng đang tựa vào ghế ông chủ:

- Hùng ca, chúng ta là huynh đệ, nhưng ông chủ khác nhau, ông chủ của ngươi là Chử tiên sinh, ông chủ của ta là Tống tiên sinh. Câu lạc bộ cảnh sát, Tống tiên sinh để Vân tỷ quản lý, bảo ta giúp chạy vạy, kéo quan hệ với bọn quỷ Tây, hắn đã cho ngươi làm ăn trong câu lạc bộ cảnh sát, đừng nghĩ nhiều quá? Ngươi hỏi quá nhiều, nếu ta không lên tiếng, ngược lại sẽ làm tổn thương tình cảm huynh đệ.

- Tống tiên sinh và Chử tiên sinh vốn không phân biệt.

Nhan Hùng không cam lòng lại mở miệng nói một câu.