Chương 859 Khang Lợi Tu chửi bậy và phóng khoáng (1)
Tằng Xuân Thịnh cái thằng nhóc chó má! Đầu óc nó chỉ là cái ống nghe điện thoại! Ta không thèm chửi mẹ nó! Mẹ nó là đồ khốn nạn!
Vu Triền Trọng tức giận xông vào thư phòng của cha Vu Thế Đình, vẫy tay ra hiệu cho lão bộc A Tường đang phục vụ và xoa chân cho Vu Thế Đình. Đợi trong thư phòng chỉ còn lại hai cha con, hắn mới độc địa mở miệng chửi người.
Vu Thế Đình buông hai chân xuống, ngồi thẳng người trên ghế, nhìn con trai mình nhíu mày.
- Ngươi cũng từng du học, đọc sách, vậy mà mở miệng vẫn là những lời chửi bậy của bọn lưu manh, thành cái thể thống gì!
Vu Triền Trọng cầm một tách trà Bích Loa Xuân ấm áp trong thư phòng, nghe lời cha chỉ hừ một tiếng, rồi đưa trà lên miệng.
Vu Triền Trọng là con trai duy nhất của Vu Thế Đình. Nghe nói những năm trước Vu Thế Đình đi biển bị lạnh làm tổn thương khí thận, mãi đến 29 tuổi mới nhờ danh y điều trị mà sinh được Vu Triền Trọng. Sau đó lại sinh thêm hai cô con gái. Thêm vào đó Vu Thế Đình không ham mê nữ sắc, trong nhà chỉ có một vợ một thiếp, nên nhân khẩu không được hưng thịnh cho lắm.
Vu Triền Trọng năm nay 31 tuổi, khuôn mặt gầy dài, không được ưa nhìn, có lẽ giống mẹ nhiều hơn, cả người đứng đó trông hơi nữ tính, và cũng rất ít khi ra mặt giúp Vu Thế Đình quản lý toàn bộ công việc, chỉ thỉnh thoảng mới cùng Vu Thế Đình ra mặt gặp gỡ các bác chú trong giới thương trường. Phần lớn thời gian ở Hồng Kông đều không thấy mặt, đi du lịch khắp thế giới, nên trong mắt người ngoài, Vu Triền Trọng giống như một công tử ăn bám cha mẹ hơn.
Nhưng lúc này trong thư phòng không có người ngoài, đôi mắt Vu Triền Trọng linh động khác thường, khuôn mặt gầy không được ưa nhìn kia, lúc này kết hợp với đôi mắt này, khiến hắn trông như một nhân vật tinh minh.
Đợi trà vào đến cổ họng, Vu Triền Trọng mới nhìn về phía cha mình.
- Du học rồi thì không được chửi bậy sao? Tưởng Trung Chính khi tức giận cũng chẳng phải nói tục sao?
- Chỉ vì ngươi ngông cuồng đến mức tự so sánh mình với Tưởng Trung Chính, trong vòng 5 năm nữa cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp quản công việc của gia đình.
Vu Thế Đình tắt chiếc radio bên cạnh, đứng dậy gõ gõ lưng.
- Đã điều tra ra chưa?
- Tằng Xuân Thịnh có thể giấu được sao?
Vu Triền Trọng nhắc đến cái tên này, sắc mặt vừa dịu đi lại trở nên khó coi.
- Chính là hắn làm. Tên ngu ngốc này, nếu thiên hạ ai cũng làm ăn như hắn thì sớm đã chết đói rồi. Tự cho mình là thông minh, cắt đứt đường làm ăn của người khác, tiền như nước chảy, dựa vào cắt đứt thì không thông, hắn làm sao mà lên được đến vị trí hiện tại?
Vu Thế Đình quay đầu lại, nhìn đứa con trai đang mặt mày u ám, cười hì hì.
- Dựa vào ngu xuẩn đấy. Thời buổi không anh hùng, tiểu tử thành danh. Chỉ cần có người không ngừng cho cơ hội, đừng nói là Tằng Xuân Thịnh, ngay cả một con chó cũng có thể nổi danh.
- Bây giờ phải làm sao, ta đã nhận được tin tức, Từ Bình Thịnh lần này có vẻ không vui, có phải ta cùng với tên gọi là Lôi Đản tử kia...
- Ngươi á?
Vu Thế Đình lắc đầu.
- Ngươi là thân phận gì chứ? Đủ tư cách can thiệp vào chuyện này sao?
Vu Triền Trọng ngừng lời, thở dài.
- Lại nhẫn nhịn? Tằng Xuân Thịnh cái tên khốn kiếp nhảy tưng tưng lên, thấy tiền sáng mắt, không thu thập hắn sớm muộn gì cũng bị bức đến mức những người bản địa Hồng Kông kia đối đầu với chúng ta, đến lúc đó làm sao hòa khí sinh tài?
- Ngươi biết Tăng Xuân Thịnh muốn gây chuyện? Không biết phải không, ta cũng không biết, đợi đến khi Từ Bình Thịnh tìm đến nói chuyện với ta thì ta mới biết.
Vu Thế Đình nhìn con trai mình bằng ánh mắt bất lực.
- Ngươi còn kém xa lắm, hòa khí sinh tài, tiền như nước chảy, những điều này đều là ta dạy ngươi, ngươi chỉ hiểu được ba phần, đừng nghĩ đến chuyện làm mười phần, làm tốt ba phần của ngươi đi, Hồng Kông không có chuyện gì của ngươi cả, gần đây ngươi nên đi du lịch châu Âu, xem có con tàu nào phù hợp để mua không, chuyện bên này không cần ngươi.
Vu Trinh Trọng nhún vai.
- Vậy ta sẽ đi châu Âu trong vài ngày tới.
- Tiện thể dẫn vợ con đi nghỉ mát, mỗi lần ngươi đi một mình bay khắp thế giới, bỏ lại vợ con, ta chạy tàu cả đời, mẹ ngươi ở nhà rất khó chịu, bây giờ nhà họ Vu không còn khổ như vậy nữa, ngươi cũng đừng để vợ con cô đơn một mình, đừng chỉ lo làm ăn, làm việc lớn, trước tiên phải làm người, làm việc nhỏ, ngay cả vợ con cũng không chăm sóc được, thành tựu cũng sẽ không lớn đâu.
Vu Thế Đình nhận lấy tách trà từ tay Vu Trinh Trọng.
- Đi đi.
Vu Trinh Trọng cúi đầu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên cười với cha mình.
- Ta biết rồi, ta sẽ đặt thêm hai vé máy bay, vậy ta đi gặp vợ con đây, nói với cô ấy tuần sau cùng đi châu Âu nghỉ mát.
- Đi đi.
Vu Thế Đình mỉm cười nhìn Vu Trinh Trọng rời khỏi thư phòng, đợi cửa phòng đóng lại, Vu Thế Đình cầm tách trà uống một ngụm, nhắm mắt thưởng thức hương vị, vài chục giây sau, mở mắt ra, ném mạnh tách trà xuống đất! Mảnh sứ vỡ tung tóe.
- Trấn Trọng không mắng sai, Tăng Xuân Thịnh cái đồ chó chết, đầu óc chỉ như cái ống nghe điện thoại... Ta chửi mẹ mày cái thằng khốn nạn!
...
Phố cổ Quảng Đông ở Sai Wan Bay, Khang Lợi Tu đứng trên đường phố, nhìn những dãy nhà kiểu Quảng Đông khắp phố có chút choáng váng, đây không phải khu nhà giàu, cũng không phải khu ổ chuột nơi người nghèo tụ tập, người ở đây là những người bản xứ Hồng Kông điển hình nhất, không đến nỗi chết đói, nhưng cũng không thể giàu to, khắp phố vang lên tiếng guốc gỗ lanh canh, thỉnh thoảng có những cô gái trẻ tết tóc đen dài bóng mượt, chân trần mặc áo bí tất tò mò đi ngang qua Khang Lợi Tu, thậm chí sau khi đi qua, còn quay đầu lại đánh giá bộ vest bảnh bao trên người Khang Lợi Tu.