← Quay lại trang sách

Chương 869 Chuyện xưa của Vu Thế Đình

Từ Bình Thịnh lắc đầu.

- Tùy ngươi.

Vu Thế Đình lấy ra từ trong túi một hộp thuốc lá Thủy Thủ, lắc lắc rồi châm lửa hút, hít một hơi thật sâu, rồi mới mở miệng nói:

- Lúc đầu khi ta ở Thượng Hải, ta không dựa vào việc lăn lộn trong đám thủy thủ bản địa, hay bái lão đầu tử kiểu đó để khởi nghiệp. Ban đầu ta bắt đầu từ việc làm thủy thủ cho công ty tàu thủy Xương Hưng trong khu tô giới công cộng. Lúc đó công ty Xương Hưng chủ yếu làm vận tải hành khách, có bảy chiếc tàu mang tên Hoàng hậu lớn: Hoàng hậu Ấn Độ, Hoàng hậu Trung Quốc, Hoàng hậu Nhật Bản, Hoàng hậu Úc, Hoàng hậu Nga, Hoàng hậu Á Châu, Hoàng hậu Canada, tất cả đều là những con tàu khách sang trọng. Ta làm thủy thủ trên con tàu khách mới Hoàng hậu Úc, nó không còn đốt than mà đã chuyển sang đốt dầu diesel. Đi tàu đương nhiên là kiếm được tiền, nhưng kẻ kiếm tiền mãi mãi là công ty, thủy thủ thì không kiếm được đồng nào. Lúc đó bọn ta, những thủy thủ Trung Quốc, phải dựa vào biểu diễn kịch, chơi nhạc cho hành khách trên tàu để kiếm tiền boa, giống như những tên hề vậy.

- Tuy giống như tên hề, nhưng lúc đó ở Thượng Hải, ta đeo phù hiệu của công ty Xương Hưng, ngay cả cảnh sát Tích Khách và tuần bổ An Nam cũng không dám làm gì, cảm thấy mình cao hơn những người Trung Quốc khác một bậc. Tuy bản thân không thể coi là người da trắng, nhưng đã tự xưng là nhị quỷ tử.

- Cái suy nghĩ tự cảm thấy mình tốt đẹp đó đã biến mất khi ta đi chơi gái với một phụ nữ Nga trắng.

Vu Thế Đình nói đến đây thì dừng lại một chút, búng tàn thuốc.

- Thịnh bá đừng cười ta.

- Lúc đó trong khu tô giới có rất nhiều phụ nữ Nga trắng làm nghề mại dâm. Ban đầu những phụ nữ Nga trắng này không tiếp đón người Trung Quốc, công đồng khu tô giới thà bỏ tiền ra mỗi tháng để phát cho những phụ nữ Nga trắng đó, cứu tế họ, cũng không cho phép họ kiếm tiền của người Trung Quốc. Những tên quỷ ngoại ở khu tô giới cho rằng người da trắng dù có bán thân cũng chỉ được bán cho người da trắng. Nhưng sau đó người tị nạn Nga trắng ngày càng nhiều, gái điếm Nga trắng cũng ngày càng nhiều, không phát nổi tiền nữa, nên họ nhắm một mắt mở một mắt. Lúc đó bắt đầu, phần lớn những người Trung Quốc có tiền ở Thượng Hải mới được nếm mùi phụ nữ da trắng, ta cũng không ngoại lệ. Ta mang theo số lương vừa lãnh, đến một nhà chứa do phụ nữ Nga trắng mở.

- Những phụ nữ Nga trắng đó khi tiếp đãi người nước ngoài, sẽ có đồ ăn và rượu phương Tây, hơn nữa có thể trả tiền sau, còn người Trung Quốc thì cần phải trả tiền trước mới được thấy phụ nữ ra, đừng nói đến ăn uống, ngay cả nước uống cũng không có. Ta đưa tiền cho một gã đàn ông da trắng, gã đó dẫn ta đến một căn phòng nhỏ, bên trong là một người phụ nữ da trắng béo như con lợn nái...

Vu Thế Đình bật cười.

- Vừa bẩn vừa béo vừa hôi, lại còn nhìn ta với vẻ mặt ghê tởm. Ta muốn đòi lại tiền, cãi nhau với gã đàn ông da trắng phụ trách dắt mối và thu tiền cho nhà chứa. Đúng lúc đó, một cổ đông say rượu của công ty Xương Hưng, ôm một người phụ nữ đi ra, thấy phù hiệu của ta, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó tuyên bố với mọi người có mặt rằng công ty Xương Hưng đối xử với nhân viên Trung Quốc quá tốt, một tên hèn mọn như ta mà cũng có tiền đi chơi gái ngủ với phụ nữ Nga trắng. Khi hắn biết ta không muốn ngủ với con lợn nái đó, hắn cười lên và cho ta một lựa chọn, hoặc là lên ngủ với con lợn nái đó ngay bây giờ, hoặc là công ty sa thải ta.

Từ Bình Thịnh nhìn Vu Thế Đình, Vu Thế Đình dụi tắt điếu thuốc.

- Tên quỷ ngoại đó bảo ta, được ngủ với một phụ nữ Nga trắng béo như con lợn nái đã là phúc khí rồi. Thịnh bá, lúc đó, ngươi nói ta nên chọn thế nào?

...

Từ Bình Thịnh nhìn Vu Thế Đình, không nói gì.

Vu Thế Đình dừng lại một lúc, rồi tự cười:

- Ta đã nhẫn nhịn, ta nghĩ vì cái phù hiệu công ty Anh Quốc đeo trên ngực mình, ngủ với một con lợn nái Nga trắng cũng không sao.

- Nhưng ngay khi ta vừa đồng ý, tên khốn đó đã chuẩn bị cho phóng viên đến chụp ảnh, muốn chụp lại cảnh ta mua dâm con lợn cái người Nga trắng đó, để tuyên truyền rằng người Trung Quốc sống hạnh phúc biết bao ở khu tô giới công cộng Anh Mỹ tại Thượng Hải.

- Cuối cùng tất nhiên là do ta không đồng ý, nên bị đuổi khỏi công ty Anh Xương. Không còn cách nào khác, ta lại đi làm cho bang thuyền, bái lão đầu tử. Ta biết tiếng Anh, từng đi tàu viễn dương, bắt đầu giúp người của bang thuyền chỉ huy vận chuyển thuốc phiện. Sau vài năm, kiếm được một khoản tiền. Về sau, gặp phải đại suy thoái, đội tàu Anh dọc sông Trường Giang hết việc làm, đậu trong cảng, biến thành một đống sắt vụn, thậm chí giá còn rẻ hơn cả sắt vụn. Mười năm trước một chiếc tàu hàng vạn tấn của xưởng đóng tàu Hoàng gia Glasgow Anh quốc giá 1.100.000 bảng Anh, lúc đó giảm xuống còn 12.000 bảng Anh. Ta bán hết tài sản, lấy hết số tiền kiếm được trong mấy năm, lại đi vay mượn khắp bà con bạn bè, cuối cùng còn dựa vào Quý Vân Thanh, nhượng một phần cổ phần để đổi lấy tiền đầu tư của Quý Vân Thanh, cuối cùng mới mua được chiếc tàu đầu tiên trong đời.

- Nhưng lúc đó, có tàu cũng chẳng nhận được tiếng vang gì. Người Anh, người Mỹ đều giảm bớt việc kinh doanh vận tải hành khách và hàng hóa, huống chi ta là một người Trung Quốc. Dựa vào việc chở người đi làm ở Malaysia, Tân Kim Sơn và các nơi khác, cùng với những công việc khác, cuối cùng cũng miễn cưỡng trụ được. Kinh doanh vận tải biển vẫn không tốt, nhưng ta vẫn kiếm được tiền, liền dùng tiền mua tàu. Lúc đó đã làm nhiều việc không quang minh chính đại, kẻ nào cản đường ta đều là kẻ thù. Lúc đó chỉ nghĩ rằng, đợi khi ta có đủ nhiều tàu, sẽ chặn hết các bến cảng lớn nhỏ ở Thượng Hải, khiến người của công ty Anh Xương phải đến cầu xin ta.