← Quay lại trang sách

Chương 882 Không tên (2)

Bảo hắn đừng chặn đường.

Đối với những kẻ trông không giống người làm ăn, Vu Trinh Trọng vốn luôn kính nhi viễn chi, dặn tài xế của mình một câu, còn bản thân thì chuẩn bị quay lại xem vợ thế nào.

- Vu tiên sinh.

Gã thanh niên mở miệng nói với Vu Trinh Trọng.

- Có thể nói chuyện vài câu được không?

Tài xế của Vu Trinh Trọng đã đi tới, lịch sự nhưng không giấu được vẻ tức giận mở miệng.

- Này bạn, phiền bạn cho xe tránh ra một chút.

Gã thanh niên không để ý tới tài xế.

- Có một vụ làm ăn về tàu hàng, Vu tiên sinh có hứng thú không?

Vu Trinh Trọng ngoảnh đầu nhìn gã thanh niên, nở một nụ cười khinh thường, rồi tiếp tục bước về phía nhà.

Tài xế đã đưa tay làm động tác mời, gã thanh niên vẫn không có ý định nhúc nhích.

- Xem ra ta phải thể hiện chút thực lực, mới có thể giành được sự tin tưởng của Vu tiên sinh.

Gã thanh niên lẩm bẩm thở dài.

- Có một chiếc Gra...

Hắn chưa nói hết câu, tài xế đã không nhịn được đẩy vai hắn, thậm chí chưa kịp nhìn rõ động tác của gã thanh niên, tài xế đã nằm ngã xuống đất, đầu gối sát bánh xe, còn gã thanh niên vẫn lười biếng dựa vào đầu xe, như thể chưa từng cử động.

Vu Trinh Trọng dừng bước, hừ nhẹ một tiếng.

- Cảnh sát sẽ đến.

Gã thanh niên chỉ về phía xa trên đường, vài người trông như cảnh sát mặc thường phục đang đứng ở đằng xa.

- Mấy tên cớm đang ở đằng kia, trước khi bọn họ bắt ta đi, bây giờ có thể nói chuyện vài câu được chưa, để ta tự giới thiệu, tại hạ Hoàng Tử Hùng, mọi người đều gọi ta là Hoàng Lục, à phải rồi, ông chủ của ta tên là Tống Thiên Diệu.

...

Hoàng Lục kéo kéo cổ áo, trên mặt lộ ra ba phần xin lỗi năm phần trêu đùa, tiến hành giới thiệu đơn giản nhất về ba người ngồi trên ghế sofa trước mặt với sắc mặt khác nhau.

- Từ tiên sinh Từ Ân Bá, Vu tiên sinh Vu Trinh Trọng và vị này là Địch tiên sinh Địch Tuấn Đạt, vừa rồi mời Vu tiên sinh đến nói chuyện vài câu, có lẽ ta đã đắc tội với Vu tiên sinh, xin lỗi, đợi ông chủ của ta trở về Hồng Kông, ta nhất định sẽ để hắn đích thân tới tạ lỗi.

Hoàng Lục nói xong liền sờ mũi dựa vào bức tường bên cạnh không nói gì nữa, phòng bao của vũ trường Ngân Nguyệt lập tức chìm vào im lặng.

Từ Ân Bá tự tay châm một điếu thuốc, nghiêng mặt nhìn về phía Vu Trinh Trọng và Địch Tuấn Đạt đối diện, vẻ mặt nửa cười nửa không, trong ba người có mặt ở đây, hắn là người chủ động nhất khi đến đây, thậm chí có thể nói hai người kia có thể đến đây, cũng có tác dụng của Từ Ân Bá trong đó.

Còn Địch Tuấn Đạt thì có phần không hiểu chuyện gì, lúc này nhìn Từ Ân Bá, nhìn Hoàng Lục, rồi lại nhìn con trai của đại gia Thượng Hải Vu Thế Đình là Vu Trinh Trọng, có phải con trai của Từ Bình Thịnh là Từ Ân Bá muốn nói chuyện với Vu Trinh Trọng? Nhưng tại sao bản thân mình cũng được mời đến đây?

Duy chỉ có Vu Trinh Trọng, Địch Tuấn Đạt này hắn tất nhiên đã gặp qua, những buổi tiệc rượu trước đây cũng đã trò chuyện vài câu, chỉ là việc Địch Tuấn Đạt xuất hiện trong phòng bao này tối nay khiến Vu Trinh Trọng cảm thấy rất kỳ lạ, Từ Ân Bá muốn nói chuyện với mình, chuyện này hắn đã nghĩ tới, nhưng nhìn bộ dạng của Từ Ân Bá, rõ ràng cũng không phải là nhân vật chính tối nay.

Vu Trinh Trọng đưa mắt nhìn về phía Hoàng Lục đang lười biếng.

- Hoàng tiên sinh, mời ta đến đây rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không nói rõ, ta chuẩn bị cáo từ.

Vu Trinh Trọng đối với Hoàng Lục cũng tốt, Tống Thiên Diệu cũng vậy, Từ Ân Bá cũng thế, hoàn toàn không có chút tò mò, hắn là một thương nhân quan tâm đến làm ăn hơn, có người làm ăn có lẽ thích giao tiếp, nhưng tuyệt đối không phải là Vu Trinh Trọng hắn, nếu nói Vu Trinh Trọng kế thừa phong cách kinh doanh gì từ cha mình, thì đó chính là trật tự và quy tắc.

- Ba vị, xin lỗi đã để các vị đợi lâu, Lục ca, cũng vất vả cho ngươi rồi, tiểu nhị, mang hai chai rượu vang Tirena đến đây.

Lôi Anh Đông đẩy cửa phòng riêng, bước vào từ bên ngoài.

Tuy cũng mặc vest như những người khác, nhưng trên người hắn dường như có mùi tanh của biển, khiến Từ Ân Bá không nhịn được dùng khăn tay lau nhẹ mũi.

Lúc này sắc mặt của Lôi Anh Đông trông có vẻ đã thoát khỏi sự kiện tàu hàng bị chìm, đồng bọn thiệt mạng trước đây, động tác nhanh nhẹn bước đến trước mặt ba người, đưa tay ra với Vu Trinh Trọng trước:

- Xin chào, Vu tiên sinh.

Vu Trinh Trọng hơi nhíu mày, dùng tay nắm nhẹ những ngón tay to lớn của Lôi Anh Đông:

- Lôi tiên sinh biết ta?

Lôi Anh Đông nở nụ cười sảng khoái.

- Làm sao ta có thể không biết Vu tiên sinh chứ, Hồng Kông có to đâu? Nhưng chỉ có vài nhà mà thôi.

Nói xong với Vu Trinh Trọng, Lôi Anh Đông lại đưa tay về phía Địch Tuấn Đạt.

- Địch tiên sinh, xin chào, ta là Lôi Anh Đông.

- Xin chào, Lôi tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Địch Tuấn Đạt miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Lôi Anh Đông một câu.

Trong lòng Địch Tuấn Đạt, Lôi Anh Đông chẳng tính là nhân vật lợi hại gì, sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, chiến tranh Triều Tiên đánh lâu như vậy, toàn bộ gia sản có lẽ cũng chỉ vài trăm vạn, thật sự không đáng để hắn, một tân quý từ Thượng Hải, hiện giờ là con rồng sa cơ lạc đến đất khách, coi trọng, huống chi chuyện tàu hàng của Lôi Anh Đông bị ngư lôi đánh chìm trước đây hắn cũng đã nghe nói.

- Cuối cùng là Từ tiên sinh, Từ tiên sinh, đa tạ, đa tạ đã đến đây ngồi nói chuyện với mọi người.

Sau khi bắt tay với Vu Trinh Trọng và Địch Tuấn Đạt, Lôi Anh Đông tiện thể ngồi xuống bên cạnh Từ Ân Bá, thân thiết chào hỏi.

- Vậy, bốn người chúng ta ngồi ở đây, rốt cuộc là định nói chuyện gì?

Từ Ân Bá nhả một hơi khói, mở miệng hỏi.