Chương 884 Bản giao hưởng bão táp
Tuy ta chưa hỏi về việc làm ăn của ngươi ở Hồng Kông, nhưng theo ta biết, dường như ngươi đã nhúng tay vào cuộc đấu giữa nhà họ Lâm và Tống Thiên Diệu, nghe ta khuyên một câu, đừng thấy Tống Thiên Diệu đánh cược cả gia sản, rắn nuốt voi, mà muốn học hắn liều một phen. Ở Hồng Kông mỗi năm có mười người liều mạng đánh cược tất cả, cũng chỉ sống sót được một Tống Thiên Diệu, chín người còn lại, hoặc là bỏ xứ ra đi không thể quay về, hoặc là chôn xác luôn dưới vịnh Victoria. Huống chi, ngay cả Tống Thiên Diệu còn sống kia, tương lai ra sao, liệu có thể đứng vững ở Hồng Kông hay không, cũng là điều chưa biết. Trên thương trường, đi đường tắt là đại kỵ, một khi đã đi đường tắt, muốn quay lại con đường chính, khó như lên trời, e rằng dù bản thân muốn đi đường chính, làm ăn đàng hoàng, người khác cũng không cho hắn cơ hội.
Lư Nguyên Xuân nhẹ nhàng bóc một viên kẹo sữa nhập khẩu từ Thái Lan, bỏ vào miệng thưởng thức, nghe lời khuyên có phần nghiêm khắc của Lư Vinh Khang, mỉm cười nói.
- Vậy còn tổ phụ thì sao? Có phải cả đời đều đi đường tắt, rồi cuối cùng vẫn thọ chung chính tẩm?
- Cả Malaysia, mấy chục vạn người Hoa, năm đó cũng chỉ có một tổ phụ, ngươi thấy tổ phụ đứng trên đỉnh cao, có biết dưới chân hắn đã giẫm lên bao nhiêu xương máu người khác không? Làm sao ngươi dám chắc mình sẽ là tổ phụ, mà không phải là một trong những cái xác chất đống làm bệ đỡ?
Lư Vinh Khang thở dài nặng nề.
- Ngươi cầm cổ phần Ngân hàng Quảng Ích chuyển cho ta, muốn ta giúp một tay, nhưng rốt cuộc ngươi vẫn gọi ta một tiếng Khang ca, ta không thể nhìn ngươi lạc vào mê lộ, ta sẽ gọi điện về Malaysia, bảo a Thúc họ thông báo cho ngươi trở về Malaysia.
Lư Nguyên Xuân dùng tay vuốt mái tóc, đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi bước đến góc phòng khách nơi có cây đàn piano, mở nắp đàn, ngón tay linh hoạt lướt qua các phím đàn, một chuỗi âm thanh nhảy múa vang lên.
Lư Nguyên Xuân từ từ ngồi xuống trước đàn piano, lật giở những trang nhạc trên giá, miệng nói:
- Khang ca, theo ta thấy, làm ăn không phân biệt đường chính hay đường tắt, nhưng nhất định phải phân biệt thiện ác. Tổ phụ năm xưa độc quyền bán thuốc phiện, buôn bán người như súc vật, đó là ác, sau này quyên góp kháng Nhật, thay mặt người Hoa cầu xin, đó là thiện, chỉ có vậy thôi. Còn về thủ đoạn, không phân biệt chính tà, ít nhất đến giờ, Tống Thiên Diệu khiến ta rất ngưỡng mộ.
Nói đến đây, Lư Nguyên Xuân quay đầu nhìn Lư Vinh Khang đang ngồi trên ghế sofa nhìn mình, nở một nụ cười mãn nguyện.
- Tài sản hắn tích lũy được trên con đường này, không phải là ác. Nhà họ Chương dựa vào ác mà khởi nghiệp, nhà họ Lâm dựa vào ác mà khởi nghiệp, những tên đại ca Hán gian trong các hội đoàn Hồng Kông, đều dựa vào ác mà khởi nghiệp. Đấu đá giết chóc bọn chúng, dù thủ đoạn có mạnh mẽ thì sao? Cướp tiền của những kẻ ác đó, thì gọi là đi đường tắt sao? Thì gọi là nguồn gốc không chính đáng sao?
Lư Nguyên Xuân thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn vào trang nhạc.
- Nói ra thì, ta và Tống Thiên Diệu cũng chưa gặp mặt mấy lần, ban đầu chỉ muốn chia một phần, nhưng sau đó, ta nghĩ, không nên chỉ chia một phần, đã chuẩn bị làm thì phải học hắn, mang cả con người, cả sự nghiệp ra đặt cược. Ván bài này, có lẽ cô thư ký tình nhân của Tống Thiên Diệu có thể nhìn thấu, có lẽ vị hội trưởng nhà họ Chử có thể nhìn thấu, có lẽ những ông trùm vua tàu kia cũng có thể nhìn thấu, nhưng ta có thể thấy được ván bài tiếp theo của Tống Thiên Diệu sau ván này, mỗi bước hắn đi, mỗi ván hắn thắng, không phải là tài sản càng nhiều, địa vị càng cao sao? Nếu chỉ là một người đàn ông như vậy, làm sao xứng đáng để Xuân muội của ngươi không tiếc tất cả mà đặt cược theo?
- Nếu thua thì sao?
Lư Vinh Khang cảm thấy miệng đắng ngắt, lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, im lặng một lúc mới lên tiếng.
- Ta không biết, cũng không muốn biết, ta chỉ muốn biết, nếu thua thì sao?
Lư Nguyên Xuân tháo sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay phải xuống, dùng tay buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa vắt ra sau đầu, hai tay đặt lên phím đàn.
- Thua rồi sao? Chỉ cần bắt đầu lại thôi mà? Huống chi, Hồng Kông thua rồi, vẫn còn Malaysia.
- Malaysia?
Lư Vinh Khang không hiểu hỏi lại một câu.
Lư Nguyên Xuân nghiêng mặt, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ của cô, thậm chí còn có chút đắc ý:
- Nếu thua, ta sẽ về nhà lấy hết tài sản của nhà họ Lư ra, bắt đầu lại từ đầu, đến lúc đó, ép tên Tống Thiên Diệu một xu không có kia đến Malaysia làm rể nhà họ Lư.
Nói xong câu đó, hai tay Lư Nguyên Xuân bay múa trên phím đàn như mây trôi nước chảy.
Beethoven “Bão tố Sonat” chương một đoạn hai đột ngột vang lên, không có dạo đầu, không có mở màn, những nốt nhạc gấp gáp, bồn chồn, nóng nảy, buồn bã như cơn mưa rào đổ xuống!
Lư Nguyên Xuân nhắm mắt lại, thân trên chuyển động theo nhịp điệu của đôi tay, đuôi ngựa buộc sau đầu rung lên từng chút một, dường như cả người đều đắm chìm trong cơn bão này, tận hưởng sự va chạm mà những nốt nhạc mang lại cho nàng.
Đoạn nhạc gấp gáp và nhanh này rất ngắn ngủi, khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống như giọt mưa, cả thế giới trở về yên tĩnh, Lư Nguyên Xuân nhấc đôi tay khỏi phím đàn:
- Nếu thắng thì sao?
Lư Vinh Khang ngẩn người hỏi.
Lư Nguyên Xuân cũng sững lại, rõ ràng đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Lư Vinh Khang, đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ từng cái rất đáng yêu.
- Thắng à? Vậy thì ngoài Malaysia ra, càng không còn nơi nào để đi nữa.