Chương 907 Ngươi đang làm gì vậy?
Có phải chỉ vì một bát cơm hay không, trong lòng ngươi rõ, ngươi muốn gì, ta cũng rõ.
- Đàm tiên sinh cái gì cũng rõ, tất nhiên biết rằng, chúng tôi chỉ là lũ chó nhà tan, thật sự chỉ cầu xin một bát cơm.
- Nói ta nghe thử xem, bát cơm của ngươi lớn đến mức nào?
Đàm Kinh Vĩ nhìn Sai Ba.
Sai Ba cân nhắc một chút.
- Tam Giác Vàng đang bị binh lính của Tưởng Ủy viên trưởng chiếm đóng, lượng thuốc phiện sản xuất hàng năm ở Tam Giác Vàng cũng nằm trong tay những binh lính đó, ta không dám mơ tưởng Đàm tiên sinh nhường Tam Giác Vàng cho tôi, càng không dám có ý định nuốt chửng những binh lính đó, chỉ mong ta có thể làm ăn độc quyền với những binh lính Quốc Dân đảng ở Tam Giác Vàng, thuốc phiện trong tay họ, ta chịu trách nhiệm bao tiêu, có bao nhiêu, ăn hết bấy nhiêu, một tay giao tiền, một tay giao hàng, tiền hàng thanh toán xong, không nợ nần gì.
- Lão già, một bát cơm to như vậy, ngươi không sợ ăn chết mình sao?
Đàm Kinh Vĩ khinh thường quay đầu đi.
- Lúc đầu ta nhờ ngươi giúp ta làm việc, chính là vì thấy ngươi là lão già này còn có chút kính sợ mọi thứ, biết tiến thoái, sao hôm nay những lời ngươi nói ra, khiến ta cảm thấy, tên này dường như lại không biết mình nên ăn bao nhiêu cơm.
- Hê hê hê hê, Đàm tiên sinh, bộ xương già này của ta chẳng làm nên trò trống gì đâu, lòng can đảm đã bị đánh tan tành rồi, nên chỉ còn lại cái bụng thôi. Huống hồ ta lại bám được vào cái đùi to của ngài, nói khó nghe hơn thì bọn chó mất nhà như chúng ta, nay được ngài nuôi dưỡng, cũng chỉ còn lại cái bụng, nếu ngay cả cái bụng cũng không còn thì...
Sai Ba ví mình như con chó, vẻ mặt không hề biến sắc, như thể đang nói về người khác vậy.
Đàm Kinh Vĩ ngắt lời hắn.
- Được rồi, bên Tam Giác Vàng, ta có thể giúp ngươi thương lượng, ngươi muốn độc quyền phân phối thuốc phiện cũng được, muốn hàng thuốc phiện cũng được, cuối cùng chẳng phải vẫn phải vận chuyển hàng đến Hồng Kông sao? Ta có thể giúp ngươi thương lượng ổn thỏa với Tam Giác Vàng, nhưng Hồng Kông có nhiều bang hội như vậy, chỉ dựa vào số người của ngươi, mà muốn đứng vững được, còn muốn trở thành đại gia thuốc phiện? Làm được không?
Sai Ba chắp tay, hành lễ với Đàm Kinh Vĩ.
- Đàm tiên sinh có thể đảm bảo giúp ta thương lượng ổn thỏa với phía Tam Giác Vàng, ta đã vô cùng cảm kích rồi. Còn ở Hồng Kông này, đương nhiên là do chúng ta người Thái tự lo liệu. Đàm tiên sinh còn có chút nghi ngờ về chúng ta người Thái, vậy cũng vừa hay nhân cơ hội này để cho Đàm tiên sinh thấy được thủ đoạn của người Thái chúng ta.
...
- Xì xì xì xì~~- Tống Thiên Diệu cắn ống hút uống cạn một chai nước ngọt Ngọc Tuyền, vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục mút ống hút, ống hút trong chai nước ngọt phát ra tiếng xì xì xì.
- Lão đầu của ta sẽ không gặp ngươi đâu.
Từ Ân Bá ngồi trên ghế sofa đối diện Tống Thiên Diệu, bực bội mở miệng.
- Ngươi muốn uống nước ngọt thì ra ngoài đường mà uống.
- Ra ngoài đường uống nước ngọt chẳng phải phải trả tiền sao? Nước ngọt nhà họ Từ thì ta không cần phải trả tiền, phiền phức, giúp ta lấy thêm một chai nữa.
Tống Thiên Diệu lắc lắc chai không về phía người hầu đứng sau lưng Từ Ân Bá, cười hì hì nói.
Từ Ân Bá có vẻ bất lực mở miệng.
- Tống Thiên Diệu, ngươi rốt cuộc đang giở trò gì? Thật sự nghĩ rằng nhà họ Từ không thu thập được ngươi? Yêu thương hậu bối à?
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là một tên tiểu tốt, đằng sau có Hạ tiên sinh đứng đó, ngươi cũng biết, ta cũng biết, Thịnh bá cũng biết, nên chi, cứ cho ta một cơ hội, để ta trực tiếp thông báo với Thịnh bá, thông báo xong ta sẽ lập tức quay về Ma Cao, trước khi chuyện này chưa giải quyết xong, tuyệt đối không quay lại Hồng Kông.
Tống Thiên Diệu ngậm ống hút trong miệng, nói với Từ Ân Bá.
- Ngươi muốn nói gì, nói với ta cũng như nhau thôi.
Từ Ân Bá nói.
Tống Thiên Diệu lắc đầu.
- Làm sao có thể giống nhau được, nếu thật sự giống nhau, tại sao mọi người không gọi ngươi là Hồng Kông thuyền vương, mà lại gọi lão đầu của ngươi là Hồng Kông thuyền vương? Này, nước ngọt nhanh lên được không? Nhà họ Từ không đến nỗi keo kiệt vậy chứ? Mới uống có bốn chai nước ngọt, đã không tiếp đãi khách nữa sao?
Người hầu nhà họ Từ từ bên ngoài bưng một chai nước ngọt đem vào, Tống Thiên Diệu đón lấy, nhìn Từ Ân Bá:
- Trước đây ta đã nghĩ, nhân lúc hai thế lực lớn đánh nhau, hẹn ngươi, Vu Trinh Trọng, Lôi đản tử và những người khác, chúng ta cùng nhau làm vài chuyện, nhưng không ngờ bây giờ tình thế đã thay đổi, hiện giờ Hà tiên sinh ở Ma Cao đã lên tiếng, bất kể người Hồng Kông, người Thượng Hải đánh nhau ra sao, tàu của cả hai bên nhất định phải tiếp tục chạy, không được dừng lại. Thực ra chúng ta đều rất kính phục Thịnh bá, việc lão nhân gia năm xưa chống Nhật chìm tàu là một hành động anh hùng, không mấy ai làm được, nhưng tình hình hiện tại là, nếu Thịnh bá lão nhân gia tiếp tục để tàu đậu ở bến cảng không ra khơi, sẽ có người giúp hắn đánh chìm tàu đấy.
- Tống Thiên Diệu, ngươi có biết mình vừa nói gì không?
Từ Ân Bá nghe câu cuối cùng của Tống Thiên Diệu, từ từ đứng dậy, đứng trước mặt Tống Thiên Diệu, bóng người của hắn đổ xuống người Tống Thiên Diệu, tạo thành một cái bóng khổng lồ.