Chương 913 Hẹn hai kỵ sĩ vui vẻ một phen (1)
Này, đang nghĩ gì vậy? Đừng để ý đến lời của cha vợ tương lai của ta, hắn lo ngươi đắc tội với bọn quỷ ngoại quốc thôi.
Chử Hiểu Tín cúi đầu châm thuốc, hút một hơi rồi nói.
Tống Thiên Diệu thì nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm chìm trong cảnh hoàng hôn, cho đến khi Chử Hiểu Tín thấy Tống Thiên Diệu ngậm điếu thuốc trong miệng chưa châm, lấy bật lửa từ trong túi ra bật lên, vẫy vẫy trước mặt Tống Thiên Diệu, mới khiến hắn tỉnh lại.
- Làm gì vậy? Đang nghĩ đến cô gái Anh của ngươi à?
Tống Thiên Diệu đưa điếu thuốc đến gần ngọn lửa châm lên, lắc đầu, thở ra một hơi khói.
- Bây giờ ta có giống một tên tiểu tốt không?
- Tiểu tốt? Ngươi đùa à?
Chử Hiểu Tín vòng tay qua vai Tống Thiên Diệu.
- Bây giờ ở Hồng Kông ai coi ngươi là tiểu tốt? Sao lại coi thường bản thân vậy? Hay là vì bị người Anh làm nhục ở Luân Đôn?
- Những người Anh ở Luân Đôn đương nhiên sẽ không làm nhục ta chứ? Cho dù có kỳ thị thì cũng chỉ là ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống, ngay cả ngươi nhìn ta cũng không giống một tên tiểu tốt phải không? Thôi, lười nghĩ nhiều chuyện phiền lòng, đại ca, lâu rồi chưa cùng nhau ăn tối, gần đây Hồng Kông có vũ trường mới nào không? Tìm chút thú vui đi?
Tống Thiên Diệu cảm thán vài câu, sau đó liền đổi chủ đề.
Hắn hiểu rõ, cho dù nói chuyện chính sự, nếu nhàm chán, Chử Hiểu Tín cũng chỉ nghe được nhiều nhất hai câu, rồi sẽ buồn ngủ díp mắt.
Quả nhiên, khi nói đến chủ đề cùng nhau ăn tối, Chử Hiểu Tín lập tức hứng thú.
- Ta giờ đã là người quân tử đàng hoàng từ lâu rồi, chuyện vũ trường gì đó, ngươi đi hỏi a Phúc ấy.
Tài xế của Chử Hiểu Tín là Trần Hưng Phúc ngồi phía trước nghe vậy liền nhìn vào gương chiếu hậu cười toe toét.
- Chử tiên sinh nói đùa, ta đâu biết gì về vũ trường, nhưng Chử tiên sinh quả thật đã lâu không đi vũ trường rồi.
Tống Thiên Diệu không thể tin nổi, chuyển ánh mắt từ gương chiếu hậu sang mặt Chử Hiểu Tín.
- Làm gì có mèo nào không ăn cá chứ? Ta mới không tin hắn thật sự có thể vì Lư tiểu thư mà từ bỏ chốn phong nguyệt.
- Là thật đấy, A... Tống tiên sinh, Chử tiên sinh thật sự đã lâu không bảo ta chở đi vũ trường rồi.
- Không cần ngươi chở, tự đi taxi không được sao?
Tống Thiên Diệu làm một biểu cảm khoa trương nói.
Chử Hiểu Tín vỗ vỗ ngực mình.
- Ta bây giờ là Thái Bình thân sĩ, làm sao có thể lãng phí thời gian quý báu ở chốn phong trần được?
- Đại ca, ta nhớ lần đầu gặp ngươi, khi chúng ta nói chuyện ở Thái Bạch Hải Sản Phường, ngươi từng nói ước nguyện cả đời là muốn chết dưới hoa mẫu đơn, mà quan trọng nhất là không thể chết dưới một bông hoa mẫu đơn, càng nhiều càng tốt.
Tống Thiên Diệu nhìn chằm chằm Chử Hiểu Tín nói.
Chử Hiểu Tín ngẩn người.
- Ta nói vậy sao?
Tống Thiên Diệu nghiêm túc gật đầu.
Chử Hiểu Tín:
- Hoàn toàn không có ấn tượng, ta không nhớ được, vậy là không nói rồi. Gần đây ta đặt tâm tư vào Mã hội, tối nay ta hẹn hai kỵ sĩ ra cùng ăn cơm, ngươi vừa hay cũng đi, ngươi may mắn đấy, tiện cho ngươi.
- Ngươi cũng biết ta mà, ta không hứng thú với đua ngựa.
Tống Thiên Diệu nghe đến hai chữ Mã hội, dựa người vào ghế nói.
- Hơn nữa, với địa vị của ngươi bây giờ, đâu cần phải tìm kỵ sĩ để lấy tin tức nội bộ, mấy con ngựa của cha vợ ngươi cho ngươi chút tin tức thôi cũng đủ để ngươi thắng tiền tiêu vặt cả năm rồi, nếu thật sự muốn hiểu rõ, đi tìm Khang Lợi Tu ấy, nghe nói gã đó làm bản tiếng Trung của 'Hồng Kông Mã Kinh', làm ăn tốt lắm.
Chử Hiểu Tín hạ thấp giọng, sợ Trần Hưng Phúc nghe thấy, ghé sát vào Tống Thiên Diệu.
- Ta cần dựa vào vé ngựa để kiếm tiền tiêu vặt sao? Hẹn kỵ sĩ ăn cơm là để tiết lộ nội bộ à? Đương nhiên không phải rồi, là thấy ngươi vừa về Hồng Kông đã vất vả như vậy, cố ý giới thiệu kỵ sĩ cho ngươi quen biết, để ngươi có cơ hội tán gẫu chuyện phong nguyệt.
- Ngươi hẹn hai nữ kỵ sĩ à? Hồng Kông từ bao giờ có nữ kỵ sĩ vậy?
Tống Thiên Diệu thấy Chử Hiểu Tín có vẻ mặt dâm đãng, đảo mắt một cái, biết tên này không thể vì Lư Bội Anh mà hoàn toàn cải tà quy chính, giữ mình trong sạch được.
Chử Hiểu Tín thong dong thả một vòng khói.
- Hồng Kông đương nhiên không có nữ kỵ sĩ, chủ ngựa nào lại để phụ nữ cưỡi trên lưng ngựa đực của mình chứ, không sợ điềm này làm thua sạch sao?
- Rốt cuộc là làm trò gì vậy, đại ca? Ngươi biết ta không hứng thú với phụ nữ lắm, hiện tại mấy người phụ nữ bên cạnh đã là nhiều rồi, ta đâu phải ngựa giống, không cần phải gieo giống khắp nơi chứ? Nếu ngươi không định cùng ăn tối, vậy để Phúc ca chở ngươi đi tiêu dao đi, dừng xe phía trước, ta đi ăn tô mì lươn ở tiệm Ứng Ký.
Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiểu Tín.
Nói xong với Chử Hiểu Tín, Tống Thiên Diệu lại ra hiệu dừng xe cho Trần Hưng Phúc đang lái xe phía trước, chưa kịp đợi Trần Hưng Phúc dừng xe, Chử Hiểu Tín đã một tay giữ chặt tay Tống Thiên Diệu lại, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Chử nhị thiếu, Tống Thiên Diệu giật mình, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Chử nhị thiếu.
- Này, đại ca, bây giờ ngươi không phải đói đến mức không chọn lựa đấy chứ?
Chử Hiểu Tín hạ thấp giọng, đảm bảo Trần Hưng Phúc không nghe thấy, rồi mới nói nhanh.
- Ngươi có thể thương hại ta một chút không, Bội Anh tuy bề ngoài không để ý chuyện ta trăng hoa bên ngoài, nhưng có người phụ nữ nào lại không ghen chứ, những nhà hàng ta thường đến ăn uống, những hộp đêm giải trí, sớm đã bị mẹ ta và Bội Anh cài người theo dõi, những thành viên trước đây trong nhóm cậu ấm hoàn toàn không được mẹ ta và Bội Anh tin tưởng, nghĩ đi nghĩ lại, người đáng tin cậy nhất chính là ngươi, hẹn kỵ sĩ là chiêu cuối cùng của ta, không thể để lộ, bình thường ta còn tiếc không dám dùng, lần này có ngươi phối hợp ta mới đem ra, giúp một tay đi, ta đã nhịn rất lâu không ra ngoài hẹn hò với phụ nữ rồi.
- Vậy thì phiền ngươi nói rõ, hẹn phụ nữ và hẹn ta với kỵ sĩ có quan hệ gì, nếu không bây giờ ta thấy ánh mắt ngươi nhìn ta có chút bất an.
Tống Thiên Diệu cười cười.