← Quay lại trang sách

Chương 924 Nhà hàng Thụ Cầm ồn ào (5)

Sao vậy, phụ nữ Malaysia đều có tính tự luyến như ngươi sao?

Lư Nguyên Xuân thu hồi ánh mắt, tựa gáy vào tường.

- Không có.

- Đi thôi, ngươi thông minh như vậy, chắc không đoán không ra tại sao ta lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ta thật sự đói khát đến mức chuẩn bị cùng đại ca của ta tán gái sao?

Tống Thiên Diệu dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mu bàn tay Lư Nguyên Xuân, mu bàn tay Lư Nguyên Xuân hơi lạnh.

Lư Nguyên Xuân nhìn bức tranh sơn dầu phương Tây nhỏ treo trên tường đối diện.

- Vậy ngươi nghĩ ta xuất hiện ở đây, cũng thật sự muốn cùng người phụ nữ kia và kỵ sĩ cùng nhau vui vẻ sao?

- Đã không phải muốn hẹn hò với kỵ sĩ, vậy có chuyện gì chúng ta không thể nói ngày mai sao? Đi thôi? Ta đã sắp xếp xong xuôi, tuyệt đối sẽ không có sai sót, yên tâm đi.

Tống Thiên Diệu kẹp điếu thuốc nói.

Lư Nguyên Xuân vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.

- Tống Thiên Diệu, ta đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra ván cờ này ngươi định thắng như thế nào.

Nói xong, Lư Nguyên Xuân quay đầu nhìn Tống Thiên Diệu.

- Vì vậy, ta muốn đứng bên cạnh ngươi, để nhìn rõ hơn một chút.

- Bạch si.

Tống Thiên Diệu hơi ngẩn người một chút, sau đó nói ra hai chữ này.

Không biết là nói về bản thân hắn, hay là nói về Lư Nguyên Xuân.

......

- Cha, người gọi ta.

Natawak bước vào phòng của Sai Ba, lúc này, Sai Ba đang đeo một cặp kính lão đọc một quyển kinh Phật bằng tiếng Thái, nghe thấy tiếng con trai mình, Sai Ba tháo kính xuống, gập quyển kinh Phật lại.

Bên ngoài, Pai Thun, Naithan cùng sáu bảy tên thuộc hạ của Sai Ba cũng đều bước vào, nhìn lão nhân đang ngồi trên ghế.

- Hôm nay ta đã gặp người Nhật và người Đài Loan, bọn họ đều rất hài lòng, người Đài Loan đã đồng ý, chỉ cần chúng ta tiếp tục nghe lời, và có khả năng đè bẹp các bang hội bản địa Hồng Kông, hắn sẽ mở miệng nói chuyện với những tàn quân Quốc Dân Đảng ở Tam Giác Vàng, đảm bảo sau này thuốc phiện từ Tam Giác Vàng, ở Hồng Kông chỉ có chúng ta mới có độc quyền kinh doanh.

Sai Ba chậm rãi nói.

Tuy lời nói của lão có vẻ yếu ớt, nhưng khi nói xong câu này, tất cả những người Thái khác trong phòng đều lộ vẻ mặt phấn khích!

- Sái gia!

Vansik có chút kích động lên tiếng.

- Đây là sự thật sao?

- Đã nhẫn nhịn đủ rồi! Chúng ta làm ăn nhỏ, chỗ nào cũng bị bắt nạt, bây giờ, cuối cùng cũng có thể trả thù rồi!

- Để bọn người Hồng Kông này biết lợi hại của chúng ta!

- Bình tĩnh nào!

Pai Thun là người điềm tĩnh nhất trong đám, nghe thấy phản ứng kích động của đồng bọn, lên tiếng đầu tiên.

- Nghe Sai gia nói hết đã.

Sai Ba hài lòng gật đầu, nhắm mắt lại, chắp tay.

- Pai Thun, dẫn bọn nhỏ đi thị uy một chút bản lĩnh của chúng ta, nói cho những bang hội bản địa Hồng Kông biết, việc buôn bán ma túy ở Hồng Kông là của chúng ta người Thái, ngoài chúng ta ra, ai dám động vào, sẽ cho hắn đi gặp Phật tổ.

...

Liêu Đông Quý nhận lấy tẩu thuốc từ tay tài xế đưa tới, mượn ngọn lửa từ bật lửa, hít một hơi thật mạnh thuốc lá đã thêm hương liệu, sau đó từ hai lỗ mũi phun ra hai luồng khói như rồng, trong làn khói mờ mịt, bên cạnh Trần Lượng - tay chân thân tín đã theo Liêu Đông Quý nhiều năm, nhìn thấy cơ mặt của lão bản mình đang run run nhè nhẹ.

- Cơ hội ngàn năm có một, thừa dịp bây giờ còn có thể dùng cớ giúp Vu Thế Đình trả thù, giúp Bang Thuyền Thượng Hải lấy lại thể diện, giết chết tên Tống Thiên Diệu đó cho ta, càng ồn ào càng tốt.

Phun xong cột khói, Liêu Đông Quý nhắm mắt lại, vẻ mặt hồi tưởng nói.

Trần Lượng gật đầu, giọng nói vẫn còn mang chút âm điệu của vùng Thiên Tân.

- Đông gia, giết chết một người dễ thôi, nhưng mà, chúng ta có cần phải giấu lão Sầm, rồi dính líu với người Đài Loan không? Nhìn tình hình hiện tại, nếu chúng ta quyết định dính líu với người Đài Loan, e rằng chết cũng không về được Hải Hà đâu?

Trần Lượng là người đã cùng Liêu Đông Quý từ Thiên Tân khởi nghiệp, đánh tới Thượng Hải Thượng, cuối cùng lại từ Thượng Hải Thượng chuyển đến Hồng Kông, mấy chục năm phong ba, luôn theo sát bên cạnh Liêu Đông Quý, cùng chung hoạn nạn, vào sinh ra tử, được coi là người thân cận nhất.

Nếu không thì đổi lại là kẻ hầu bình thường, ai dám mở miệng khuyên can Liêu Đông Quý sau khi hắn đã ra lệnh làm việc.

Liêu Đông Quý nghe câu hỏi của Trần Lượng không có vẻ không hài lòng, từ từ mở mắt, tay cầm tẩu thuốc mỉm cười.

- Chúng ta không thể quay về Thiên Tân được nữa, năm đó đã làm một số chuyện bá đạo, bây giờ quay về, bị người ta tịch thu tài sản diệt môn thưởng cho một viên đạn cũng chẳng có gì lạ. Hồng Kông cũng không phải nơi ở lâu dài, đến Hồng Kông hai năm nay ta đã nhìn rõ, trừ phi lấy ra khí thế năm xưa ở Thượng Hải liếm đít Quốc dân đảng, đến đây nịnh bợ bọn quỷ ngoại quốc, nếu không không thể nổi lên được.

- Hơn nữa dù muốn liếm đít bọn quỷ ngoại quốc, ngươi còn có thể giành được với những người bản địa Hồng Kông sao? Đừng thấy Vu Thế Đình hiện giờ khí thế hừng hực còn có thể đối chọi với Từ Bình Thịnh, làm cái gì đình công, thật sự động tay chân, có bọn quỷ ngoại quốc làm cha của người bản địa, sẽ sợ chúng ta đám ngoại lai không cha không mẹ này sao?

- Huống chi, bên Đài Loan chúng ta cũng không phải không có bạn bè, họ Đàm đã nói, bên Đài Loan góp góp lại, có thể có bốn năm trăm người đồng hương Thiên Tân qua đó, có cả Liên trưởng, Đoàn trưởng, quan chức địa phương cũng có người Vệ Thiên Tân chúng ta. Ồ đúng rồi, phủ Tổng thống Đài Loan có một thư ký ngoại liên cũng là người Thiên Tân, hơn nữa ta cũng đã thông qua điện thoại, nói được rồi, hiện giờ Đài Loan trăm việc đang chờ xây dựng, đầu quân sớm phát tài sớm.