← Quay lại trang sách

Chương 927 Nhà hàng Thụ Cầm ồn ào (8)

Con hồ ly tinh đó còn đâu chịu suốt ngày đến chỗ ta học quy củ nữa? Ngươi vừa cho nó quyền, lập tức thuê biệt thự kiểu Tây dọn ra ở riêng, có giống ta đâu, đến giờ vẫn ở cái nhà cũ nát này!

- Thôi được rồi...

Kim Nha Lôi hơi đau đầu.

- Để nó làm giám đốc là vì nó từng giao thiệp bên ngoài, biết cách giao tiếp...

- Không biết xấu hổ, lượn lờ khoe mặt!

Chưa đợi Kim Nha Lôi nói hết, Thu tỷ lại mắng thêm một câu.

Kim Nha Lôi vừa nhìn bài của mình, vừa mở miệng dỗ dành vợ cả.

- Nó vẫn là chủ ngân hàng, nó chạy bên ngoài cũng là để lôi kéo tiền về ngân hàng, dù nó lôi kéo được một trăm vạn thì cuối cùng ngươi vẫn là người quyết định, Hằng Nga có đẹp đến mấy, trên đầu chẳng phải vẫn có Vương Mẫu Nương Nương đè đầu cưỡi cổ sao.

- Ta nói cho ngươi biết, ta đã nhắm được một căn biệt thự kiểu Tây, mười hai vạn, ngân hàng bây giờ huy động được nhiều tiền như vậy, ta không thể nhìn con hồ ly tinh đó ở ngoài tiêu tiền như nước, ta cũng phải thu chút lợi lộc trước, nếu ngươi không gật đầu...

Thu tỷ cũng không tiếp tục công kích tiểu thiếp của Kim Nha Lôi nữa, đổi giọng, nhân lúc Kim Nha Lôi nhún nhường, quyết đoán mở miệng đòi lợi.

- Mua, mua, mua.

Kim Nha Lôi vội vàng đồng ý.

- Chỉ cần hai người không cãi nhau, một lo việc trong, một lo việc ngoài, gia hòa vạn sự hưng, đừng nói mười hai vạn, một trăm hai mươi vạn cũng dễ dàng kiếm được!

Kim Nha Lôi đánh ra một quân hai chấm, chấm dứt một lần nữa cuộc tranh sủng giữa đại phòng và tiểu thiếp.

Đối diện, nữ hầu Anh tỷ cẩn thận đẩy ngã mạt chược, cười nịnh với Thu tỷ và Kim Nha Lôi.

- Phu nhân, lão gia, ta hòa bài rồi.

Kim Nha Lôi hiếm khi được nhàn rỗi hôm nay, miệng trêu chọc người hầu gái nhiều năm bên cạnh, cười đếm tiền đưa cho a Anh.

- Sao vậy? A Anh hôm nay để quên “nãi tháo” ở chỗ ta à? Lát nữa ta phải sờ kỹ một cái mới được...

Thu tỷ ngậm điếu thuốc ném tiền cho a Anh, mắng một câu.

- Đồ chết tiệt.

Nhưng cũng không tỏ ra quá bất mãn với câu trêu chọc của Kim Nha Lôi.

- Cộc cộc cộc!

- Cộc cộc cộc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có nhịp điệu, Kim Nha Lôi nhíu mày, nhìn về phía A Lạc bên cạnh.

- Hôm nay ai trực đêm bên ngoài?

- Đầu mã Đại Nhãn Nhân của Manh Công Thạch.

A Lạc đứng dậy đi mở cửa.

- Không quy củ.

Thu tỷ mở miệng phàn nàn một câu, Kim Nha Lôi trừng mắt nhìn cô ta.

- Nếu không có những huynh đệ này của ta trực đêm bên ngoài, ngươi có thể yên ổn đánh mạt chược bên trong sao? Chuyện bang hội phụ nữ không được nhiều lời! Truyền ra ngoài người ta còn tưởng ta quản không nổi đàn bà.

Thu tỷ hừ một tiếng, ném cho a Anh một tờ trăm đồng.

- Ta biết rồi, a Anh, lát nữa đưa cho bọn họ, nói ta mời bọn họ ăn đêm.

- Vâng, phu nhân.

A Anh cầm tờ tiền cũng đứng dậy.

- Có chuyện gì vậy?

A Lạc đưa mắt trái nhìn qua một lỗ nhỏ trên cửa dùng để quan sát bên ngoài, hỏi một tên đàn em của Đại Nhãn Quang đang đứng bên ngoài.

Tên đàn em của Đại Nhãn Quang này, lúc này trán hơi đổ mồ hôi, thấy cửa nhỏ mở ra, cố gắng nặn ra một nụ cười.

- Lạc ca, bên ngoài Nhân ca bảo ta vào báo tin, nói đường khẩu bên đó hình như có vấn đề, bảo lão đỉnh mau qua gặp hắn.

- Đường khẩu có chuyện? Đường khẩu nào?

A Lạc cảnh giác nhìn chằm chằm tên đàn em này.

- Hắn dạy lão đỉnh làm việc à?

- Nhân ca...

- Nhân ca gì, bảo Đại Nhãn Nhân tự mình đến gặp ta!

- Có lẽ ngươi hiểu lầm rồi, hắn nói đến Nhân ca không phải là Đại Nhãn Nhân, ta tên là Naithan, xin chỉ giáo nhiều hơn.

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh cửa, theo sau đó là một cánh tay thò vào từ cánh cửa nhỏ, chính xác nắm lấy tóc của A Lạc, kéo đầu A Lạc ra khỏi cánh cửa nhỏ!

A Lạc phản ứng rất nhanh, phản ứng đầu tiên khi bị tấn công là hét lớn.

- Đại ca! Mau chạy đi!

Đầu vừa thò ra khỏi cửa nhỏ một nửa, một cánh tay khác đã cầm một con dao găm từ trên xuống dưới, hung hăng đâm xuyên thái dương của A Lạc!

Sau đó bình tĩnh buông lỏng con dao găm.

Thân thể A Lạc vẫn còn ở bên trong cửa, nửa cái đầu kẹt ở khung cửa nhỏ, con dao găm đâm sâu vào thái dương A Lạc lúc này đóng vai trò như một cái chốt, giữ nửa cái đầu A Lạc kẹt ở khung cửa, thân thể thì vô lực vặn vẹo, co giật bên trong cửa.

- Á~~~- A Anh lúc này vừa đi qua phòng khách ngoài, cô ta vừa nghe thấy cảnh báo của A Lạc, lúc này nhìn thấy cảnh thân thể A Lạc co giật, sợ hãi kêu thất thanh!

Theo Kim Nha Lôi bao nhiêu năm, A Anh cũng đã từng thấy chuyện giang hồ, vừa hét vừa quay người chạy vào trong, miệng ra hiệu cho Kim Nha Lôi và Thu tỷ.

- Lão gia, phu nhân! Mau chạy! Đi cửa sổ sau!

- Xoẹt!

Cánh tay mạnh mẽ kia rút con dao găm ra, mất đi cái chốt, đầu A Lạc lập tức co lại theo cánh cửa nhỏ, theo sự kéo lê của thân thể ngã mềm xuống đất.

Cánh tay đó thò vào theo cánh cửa nhỏ, gạt mở then cửa bên trong.

A Anh vội vàng chạy về phòng mạt chược trước đó, nhưng bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình, Kim Nha Lôi đặt tay lên bàn mạt chược, cùng Thu tỷ vẫn ngồi ở vị trí cũ không nhúc nhích, ở cửa dẫn đến nhà bếp và phòng trà cửa sổ sau, lúc này đứng hai người Thái Lan hạng đen sạm, tay cầm không phải dao chém quen thuộc hàng ngày cô ta thấy, mà là hai khẩu súng đen ngòm.