Chương 938 Hoặc là tuân thủ quy tắc, hoặc là chết (1)
Lâu Phượng Vân lấy một điếu thuốc lá nữ mảnh từ hộp thuốc Thọ Bách Niên trên bàn, ngậm vào môi rồi thành thạo châm lửa, sau đó bị mùi thuốc làm ho khan hai tiếng, Thi Nhân đứng sau vội vàng vỗ nhẹ lưng Lâu Phượng Vân, còn Thi Âm bên cạnh thì đưa tách trà vừa đủ ấm đến trước mặt Lâu Phượng Vân.
Tuy cặp song sinh này cũng giống như Phó Diêu Nương, chẳng có chút quan hệ gì với Tống Thiên Diệu, đừng nói là chăn gối, ngay cả ngón tay Tống Thiên Diệu cũng chưa từng chạm vào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vị trí đặc biệt của cặp song sinh Thi Nhân Thi Âm trong nhóm người Tống Thiên Diệu quen biết.
Sau khi Lâu Phượng Vân tiếp quản công việc của Câu lạc bộ Cảnh sát Hồng Kông, hai cô gái song sinh bên cạnh, trong mắt người khác gần như tương đương với bảo bối của Tống Thiên Diệu. Ngay cả những tên quỷ Tây trong đội cảnh sát thường giao tiếp với Lâu Phượng Vân, khi thấy hai cô gái mặc bộ trang phục phương Tây thời thượng từ cửa hàng Lane Crawford, bưng một tách trà đỏ London đắt tiền đi qua, cũng phải nghiêm mặt, cố gắng nói lời cảm ơn bằng giọng quý tộc nhất có thể, kèm theo một câu, tình nhân... của Tống tiên sinh thật đẹp.
Hai cô gái song sinh mà Tống Thiên Diệu chưa từng đụng đến còn như vậy, huống chi là Lâu Phượng Vân đi cùng hai cô gái song sinh làm trợ lý đảng. Tuy Tống Thiên Diệu vẫn đi chiếc Ford 49 do Chử Hiểu Tín tặng, nhưng lại cấp cho Lâu Phượng Vân một chiếc xe hơi hạng sang Chrysler.
Hiện tại Lâu Phượng Vân, đứng đầu Hiệp hội Ngành tóc giả kiêm bà chủ Câu lạc bộ Cảnh sát, địa vị đã thay đổi, thêm vào đó là sự hun đúc của phú quý, khí thế của Lâu Phượng Vân lúc này còn hơn cả Mạnh Vãn Tinh với khí chất lạnh lùng cô độc và Tề Vĩ Văn với vẻ băng thanh trầm tĩnh ba phần.
Lúc này ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng họp của căn phòng sang trọng tại khách sạn Bán đảo Cửu Long, chỉ cần liếc mắt nhìn quanh bàn họp, đã khiến mấy kẻ tự xưng là đại ca giang hồ thường ngày ngạo mạn phải cúi đầu.
- Hồng Kông, Cửu Long cộng thêm Tân Giới, hơn hai mươi sòng bạc đủ vốn để đánh bạc, các sòng bạc làm ăn với ta, tiền thì các ngươi đều kiếm được, phí quy định thì ta giúp các ngươi trả, vốn dĩ mọi người hòa thuận vui vẻ, cùng nhau phát tài, nhưng lại có kẻ coi ta là một người phụ nữ dễ bắt nạt.
Lâu Phượng Vân thu hồi ánh mắt, thân thể hơi dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo nhau, vạt áo sườn xám hé lộ một đoạn trắng như tuyết, hơn hai mươi người giang hồ có mặt đều ngồi ngay ngắn, không ai dám liếc nhìn thêm.
Tân Giới và Hòa Đức Lợi tọa quán Ngư Lan Minh trong lúc những người khác nhìn nhau, đã đầu tiên phá vỡ sự im lặng, một gương mặt hung thần ác sát đối với Lâu Phượng Vân nặn ra một nụ cười rạng rỡ.
- Vân tỷ, ngươi dẫn mọi người kiếm tiền phát tài, ai dám sau lưng nói xấu ngươi, A Minh ta sẽ không tha cho hắn đầu tiên! Bớt giận đi, Vân tỷ, lần này ta từ thôn quê lên, đặc biệt mang theo vài con cá nước ngọt ta tự mình ra bến tàu bắt, để hiếu kính Vân tỷ và Tống tiên sinh, bồi bổ thân thể.
Hòa Đức Lợi là một bang hội nhỏ không xếp hạng, sau chiến tranh ở khu vực thành phố đã không còn chỗ cho bang hội này tồn tại, chỉ có thể trốn về Tân Giới thôn quê sinh sống, nói là người giang hồ, thực tế không qua được mấy tên lưu manh hoành hành ở vài thôn làng, không lên được mặt bàn.
Mãi đến sau này Lâu Phượng Vân bắt đầu vận hành câu lạc bộ cảnh sát theo lời dặn của Tống Thiên Diệu, muốn tổ chức lại những bang hội này ở Hồng Kông, cuối cùng có vài lão bối giang hồ chưa tắt thở nhớ ra có một bang hội như vậy, lại có vài mối quan hệ gọi là quen biết, phái người đến Tân Giới thôn quê liên lạc với Ngư Lan Minh.
Tọa quán Hòa Đức Lợi trước đây đã không còn từ lâu, Ngư Lan Minh vốn là dẫn hơn mười tiểu đệ làm nghề đánh cá ở bến tàu để kiếm sống, dựa vào việc tranh giành cá tươi cho vài sạp cá để sống, nghe nói có đường làm ăn, không kịp giữ thể diện, tự phong cho mình chức tọa quán, dẫn theo đám tiểu đệ thôn quê này cũng coi như là một bang phái, hắn có ít của cải nhất, nhưng đánh bạc liều lĩnh nhất.
Nghe được đường làm ăn mà Lâu Phượng Vân nói trước đó, gom góp đông tây thậm chí vay nặng lãi làm vốn, hiện giờ đã đeo một sợi dây chuyền vàng da rắn trên cổ, một chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, mười ngón tay đeo ba chiếc nhẫn ngọc bích to tướng, dưới lầu còn đậu một chiếc xe hơi, số tiểu đệ bên cạnh cũng từ hơn mười người biến thành gần trăm người, hai người tình cũng thuê nhà lầu ở khu vực thành phố, không còn là gã đánh cá mặt đầy rỉ sét, toàn thân tanh tưởi như trước kia nữa.
Nghe giọng điệu Lâu Phượng Vân dường như có chút không hài lòng với bọn họ, Ngư Lan Minh là người đầu tiên nhảy ra bày tỏ lòng trung thành, chỉ mong con đường làm ăn này kéo dài vạn năm, nói xong còn chống hai tay nắm chặt lên mặt bàn, nhìn chung quanh oai vệ, có vẻ như muốn làm tay sai cho Lâu Phượng Vân, ai dám cãi lại Lâu Phượng Vân lúc này, hắn sẽ là người đầu tiên nhảy ra cắn người.
Lâu Phượng Vân không đáp lại lời của Ngư Lan Minh, búng tàn thuốc vào gạt tàn kiểu Baroque mạ vàng bạc.
- Việc đánh cá cược ngoài lề đua ngựa này là do ta đề xuất, ban đầu cũng đã định rõ quy tắc, nhưng bây giờ lại có kẻ muốn làm sập sòng bạc như vậy, đặt ta lên trên để thông đồng, còn mình thì âm thầm phát tài, những khoản cần trả đều bị xóa sạch, mỗi lần nộp sổ sách lên, không thì cân bằng không thì lỗ vốn, đã lỗ như vậy thì đừng làm ăn nữa.