Chương 940 Thanh trừng
Muốn bọn họ nhả ra số tiền đã tham ô trước đây, không có cửa đâu. Tuy con đường cá cược đua ngựa ngoài lề này là do Lâu Phượng Vân nghĩ ra, và cũng thực sự khiến hơn hai mươi sòng bạc đều được hưởng lợi, hẹn nhau cùng làm giàu, nhưng làm người mang tiền cho Lâu Phượng Vân sao bằng tự mình làm chủ sòng kiếm tiền nhanh hơn.
Đua ngựa hợp pháp thì Hội đua ngựa làm chủ sòng, cá cược ngựa ngoài lề thì Lâu Phượng Vân làm chủ sòng. Đã Lâu Phượng Vân có thể làm chủ sòng, thì bọn họ cũng có thể làm chủ sòng, làm chủ sòng là chắc thắng, tại sao bọn họ phải giúp Lâu Phượng Vân chạy vạy thu tiền thu cược kiếm chút hoa hồng, chi bằng tự mình làm chủ sòng, nhận cược từ những con bạc, kiếm được chẳng phải nhiều hơn sao?
Hơn nữa bây giờ nhiều khách hàng của sòng bạc đều đã biết không cần đến trường đua cũng có thể đặt cược đua ngựa, ai nấy đều nổi máu cờ bạc, ngày đua ngựa có thể mở mấy chục ván cá cược ngoài lề, doanh thu một ngày lên đến hàng chục vạn, có những con bạc lớn hoặc kẻ nghiện cờ bạc đỏ mắt, vượt qua cả trăm vạn cũng không phải chuyện hiếm.
Bây giờ những người có mặt ở đây đều đã nếm được mùi ngọt của việc làm chủ sòng riêng, nếu Lâu Phượng Vân dám dùng vũ lực, hơn hai mươi người này liên kết lại, đừng nói Tống Thiên Diệu, ngay cả cảnh sát Hồng Kông cũng phải cân nhắc hậu quả.
Lâu Phượng Vân mỉm cười với hai người vừa lên tiếng, rồi vỗ nhẹ vào Thư Diễm Thi Ân đang đứng bên cạnh với vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi, mới từ tốn lên tiếng.
- Con đường làm ăn này do ta cung cấp, quy tắc cũng do ta đặt ra. Lúc đầu các vị đều đồng ý một miệng tuân thủ quy tắc, ta mới cho các ngươi vào cuộc cùng làm giàu. Bây giờ đã nuốt bao nhiêu tiền, các ngươi tự biết, giờ giao ra đây, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Ngư Lan Minh của Hòa Đức Lợi lại vỗ ngực nói.
- Vân tỷ, ta Ngư Lan Minh thề với trời, tuyệt đối không có chiếm đoạt tài sản riêng, nếu có chiếm đoạt, không được chết tốt, vạn tiễn xuyên tâm!
- Còn những người khác thì sao?
Lâu Phượng Vân nhìn về phía Ma Thất và Yên Thương Vĩ.
- Ý các ngươi là giao tiền ra, hay là chia tay mỗi người một ngả?
Ma Thất dựa vào lưng ghế hừ một tiếng.
- Vân tỷ, hà tất phải ép người quá đáng, đã không tin tưởng chúng ta, thì hợp tác cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, giải tán đi. Nhưng ta bây giờ bước ra ngoài, không biết có phải cũng có một tên tiểu đệ của ta chĩa súng vào ta không?
Thấy những người khác trên bàn hội nghị đều im lặng, mắt đều liếc nhìn Ma Thất, Lâu Phượng Vân cũng không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho Thi Âm mang điện thoại lại. Lâu Phượng Vân quay số, đặt ống nghe lên tai.
- Đàm phán không thành, bảo lão bản Sư Gia Huy của ngươi gọi điện đi.
Nói xong liền gác máy, sau đó Lâu Phượng Vân lấy từ tay Thi Nhân một xấp tài liệu, ném lên bàn hội nghị.
- Tự nhận lấy tờ của mình và ký tên vào, bây giờ bắt đầu, chúng ta không còn tình nghĩa giang hồ nữa.
Nghe Lâu Phượng Vân nói xong, Ma Thất đứng dậy nhanh nhẹn, vươn vai.
- Ta không biết chữ, vậy thôi vậy. Vân tỷ, giang hồ tái ngộ.
Những người khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, người lịch sự thì còn giữ chút thể diện, đối với Lâu Phượng Vân còn giả vờ khách sáo vài câu, nói những lời trống rỗng như sau này có cơ hội hợp tác lại, còn kẻ thô lỗ ngạo mạn thì trực tiếp quay người ra cửa rời đi, xấp giấy trên bàn hoàn toàn không ai đụng đến.
Ngoại trừ tên tiểu đệ của Hòa Hợp Đồ Đơn Nhãn Kỳ vẫn còn đang run rẩy toàn thân, sợ hãi đến vỡ mật, chỉ còn lại Ngư Lan Minh nhìn Lâu Phượng Vân, đứng dậy rồi lại do dự ngồi xuống, nhìn về phía Lâu Phượng Vân.
- Vân tỷ, ta có được ngày hôm nay đều là nhờ tỷ chiếu cố, ta tuyệt đối không nuốt tiền của tỷ, nhưng mà... tỷ đừng trách ta, về sau tỷ có sai bảo gì, ta nhất định sẽ ra sức, chỉ là nếu hôm nay ta đứng về phía tỷ, thế lực của ta nhỏ, không chống đỡ nổi bọn họ đối phó ta, ta kiếm được chút tiền, cũng không muốn bị bọn họ bắt nạt mà phải lăn về quê.
- Bảo các ngươi ký tên, từng người một nhìn cũng không nhìn đã bỏ đi, ngươi muốn ở lại thì ngồi xuống, không muốn ở lại thì ra ngoài, sợ cái gì?
Lâu Phượng Vân bưng tách trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói.
Ngư Lan Minh nghe bên ngoài cửa không có động tĩnh, lại nhìn phòng họp trống trải, cuối cùng do dự một chút, vẫn không đứng dậy.
- Ta... làm người không thể không nói nghĩa khí, Vân tỷ chiếu cố ta, cho dù đi, ta cũng đợi Vân tỷ đi rồi mới nói.
Lâu Phượng Vân hoạt động cổ một chút, bên cạnh Thu Nhân lập tức giúp Lâu Phượng Vân xoa bóp, Lâu Phượng Vân nhắm mắt nói.
- Thi Âm, đi nói với người bên ngoài, đừng động đến Ngư Lan Minh.
Thi Ấm dạ một tiếng, đi đến cửa phòng họp, mở cửa phòng họp ra, mấy thanh niên cường tráng bên ngoài nghe xong lời Thi Ấm, gật đầu ra hiệu, sau đó lại đóng cửa phòng họp lại.
Lâu Phượng Vân mở mắt.
- Hiếm có ngươi có tâm, về sau hơn hai mươi quầy cá ngựa ngoại vi trống ra, giao cho ngươi trông coi.
Ngư Lan Minh còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói này, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng của tiểu đệ mình hoảng hốt và vài tiếng đấm thịt trầm đục, dường như còn có tiếng rên rỉ thảm thiết phát ra từ miệng bị bịt.
Ngư Lan Minh ngồi không yên, đứng dậy chạy qua mở cửa phòng họp, bên ngoài, một tiểu đệ của mình toàn thân ướt đẫm mưa lúc này đang bị mấy thanh niên giẫm dưới đất, mặt mũi bầm tím, máu chảy ở khóe miệng, một khẩu súng đang chĩa vào đầu hắn, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.
- Người nhà, người nhà đó huynh đệ! Cẩn thận đừng bắn nhầm! Vân tỷ... đó là huynh đệ của ta!
Ngư Lan Minh dang hai tay, trước tiên hét lên với thanh niên cầm súng, sau đó lại quay người nhìn về phía Lâu Phượng Vân.
Lâu Phượng Vân lên tiếng.
- Thả ra đi, không phải đã nói đừng động đến Ngư Lan Minh sao?
Lúc này tiểu đệ của Ngư Lan Minh được thả ra, Ngư Lan Minh kéo hắn dậy, tên tiểu đệ này trông có vẻ rất trung thành, không kể đến toàn thân đau đớn, nói với Ngư Lan Minh.
- Đại ca mau chạy đi~ Bên ngoài khách sạn, bốn xe lính Anh, những đại ca đó vừa ra khỏi khách sạn, tất cả đều bị bắt lên xe tải với súng ống, nói họ cất giấu vũ khí quân sự!
Ngư Lan Minh đang nắm tay tiểu đệ, nghe câu nói này, quay đầu nhìn về phía Lâu Phượng Vân, đột nhiên cảm thấy đôi tay tiểu đệ lạnh giá, nhưng không lạnh bằng ánh mắt của Lâu Phượng Vân, ánh mắt đó khiến Ngư Lan Minh không kìm được mà rùng mình.
Bên ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, rửa sạch thành phố này.