← Quay lại trang sách

Chương 944 Hình phòng

Lúc này Lãnh Tử bị trói chặt cố định trên một chiếc ghế sắt rỉ sét, toàn thân trần trụi, không còn một chỗ da thịt lành lặn, hai bàn tay bị cố định trên tay vịn đã không còn móng tay, máu me be bét, và số ngón tay cũng không còn đủ mười mà chỉ còn bảy ngón!

Hàn Trọng Sơn đứng xa xa ở cửa căn nhà ổ chuột cũ nát tạm thời được dùng làm phòng tra tấn, nhìn ra ngoài trời mưa như trút nước, ngậm điếu thuốc lá đang bốc khói, vẫn không nhìn Tửu Quỷ và hai tên đồng bọn khác đang hành hạ Lãnh Tử.

Cho đến khi lần này dùng thanh sắt nung đỏ đốt xong, Lãnh Tử vẫn trợn tròn đôi mắt đã hơi giãn đồng tử cố chịu đựng, Tửu Quỷ uống một ngụm rượu, chửi đối phương quả thật là cứng đầu, Hàn Trọng Sơn mới quay người lại, đi đến trước mặt Lãnh Tử ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương, gỡ miếng băng dính trên miệng Lãnh Tử, đưa điếu thuốc đã cháy một nửa trong miệng mình vào miệng Lãnh Tử.

Hàn Trọng Sơn nói với giọng bình thản.

- Huynh đệ, đây là Ngũ Chỉ Sơn ở Bình Châu, bên ngoài lại mưa to như vậy, dù ngươi có trung nghĩa đến mấy cũng chẳng ai biết, cần gì phải cố chống chọi, nói ra đi, ta sẽ thẳng thắn đưa ngươi lên đường, lại gửi cho gia đình ngươi một khoản tiền, đảm bảo họ sẽ không phải lo lắng về sau.

Lãnh Tử cố gắng mở đôi mắt sưng tím bầm nhìn Hàn Trọng Sơn, môi run rẩy ngậm điếu thuốc, cơ thể vì thiếu máu mà không tự chủ run lên, gắng gượng hút một hơi thuốc, nhưng lại ho sặc sụa nhổ ra, cùng với điếu thuốc là máu tươi màu đỏ tươi, đó là dấu hiệu của chảy máu nội tạng.

Hàn Trọng Sơn lấy điếu thuốc khác từ trong túi, lại nhét vào miệng Lãnh Tử, giúp đối phương châm lửa, rồi tiếp tục nói.

- Ngươi là người giang hồ, không cần phải liên lụy gia đình vì những kẻ đó, họ đâu phải huynh đệ của ngươi, đúng không? Tối nay chúng ta không cạy được miệng ngươi, không thể về báo cáo, cũng đừng nghĩ sẽ có người đến cứu ngươi, dưới chân núi có một người anh em của chúng ta đang canh gác, hơn nữa dù thật sự có người đến cứu ngươi, ngươi cũng đã thấy hỏa lực của chúng ta, chúng ta không phải người giang hồ, chúng ta là quân nhân.

Lãnh Tử theo lời hắn nói, nhìn về phía xa trên mặt bàn, chiếc túi du lịch mở toang, bên trong là vài khẩu súng tiểu liên và một lượng lớn đạn dược.

- Ta... lão đầu ta...

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tử mở miệng kể từ khi bị bốn người họ bắt đến đây, nghe thấy đối phương lên tiếng, ba người kia lập tức lộ vẻ mừng rỡ, Hàn Trọng Sơn vẫn giữ tư thế ngồi xổm, chăm chú lắng nghe trước mặt Lãnh Tử.

- Ta... lão đầu ta... khụ khụ... bảo ta, là... là người ai cũng phải chết... đừng sợ chết... sợ nhất là chết rồi vẫn bị người ta chửi... chửi... Đ-t mẹ mày! Phụt!

Hai câu đầu, Lãnh Tử nói đứt quãng rất khó khăn, bốn chữ cuối dùng hết chút sức lực còn lại trên người, cố gắng chửi về phía Hàn Trọng Sơn, bốn chữ cùng với máu tươi, phun đầy mặt Hàn Trọng Sơn!

- Đồ chó má!

Một tên đồng bọn vớ lấy thanh sắt nung đỏ định đập vào đầu Lãnh Tử! Bị Hàn Trọng Sơn giơ tay ra hiệu dừng lại, Hàn Trọng Sơn lấy khăn tay ra, lau máu tươi trên mặt, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tử, Lãnh Tử gắng gượng nặn ra nụ cười châm biếm, cổ họng phát ra tiếng cười quái dị ọc ọc khụ khụ.

- Ngươi muốn chết, chết không nổi đâu, thời gian còn dài, ta bắt cả nhà ngươi đến bầu bạn với ngươi, đợi khi ngươi thấy cả nhà chết hết, xem ngươi còn cười nổi không.

Hàn Trọng Sơn nhét chiếc khăn dính máu vào miệng Lãnh Tử, liếc nhìn đồng hồ quân đội Lemanoir trên cổ tay, đứng dậy nói.

- Tửu Quỷ Lương ở lại, những người khác đi theo ta, tối nay không cạy được miệng hắn, không thể báo cáo với Đàm tiên sinh.

Tửu Quỷ Lương đứng sau lưng Lãnh Tử cầm thanh sắt nung đỏ không nhúc nhích, hai tên còn lại liếc nhìn nhau, đột nhiên cùng lúc xông tới, chạy đến bên đống lửa tranh nhau chia những con chuột đã nướng thơm phức, không kịp đợi nguội, nhét những miếng thịt chuột da giòn thịt trắng ngon vào miệng, Tửu Quỷ Lương phản ứng chậm hơn, chửi một tiếng rồi chạy tới, cố gắng lắm mới giành lại được hai cái xác còn nguyên đầu chuột, chửi bới hai tên kia không nghĩa khí, chiếm hết phần ngon.

Hai tên được lợi lúc này mới đắc ý vác chiếc túi du lịch trên bàn lên vai, lấy ra một khẩu súng tiểu liên M3 ném cho Tửu Quỷ Lương, mỗi người khoác một chiếc áo mưa, chuẩn bị cùng Hàn Trọng Sơn rời đi.

Ba người tuy tranh giành thịt chuột một hồi, nhưng lúc này trước đống lửa vẫn còn một con chuột nướng nguyên vẹn, Hàn Trọng Sơn đi tới, vặt đầu chuột cắn vào miệng, đưa phần thịt còn lại cho đồng bọn.

- Khi xuống núi mang cho Tu Văn, hắn đang canh gác dưới chân núi.

- Ngươi nói xem tại sao đàn ông phải cưới vợ sinh con?

Người đồng bọn vừa nhét thịt chuột vào trong ngực vừa mặc áo mưa vừa nói.

- Khó khăn lắm Sơn ca mới nhận được một phi vụ, kiếm được chút tiền, vậy mà phải đưa hết cho vợ con, bản thân vẫn phải ăn thịt chuột. Nếu không có vợ con, số tiền đó đủ để ta đến một tửu lâu ăn uống thỏa thích, dù chỉ tìm một tiệm thịt kho cũng được, mua cả con heo về gặm!

- Đương nhiên là để vợ giúp ngươi tích góp tiền, đủ tiền đưa cả nhà đến Đài Loan, cứ tiếp tục lông bông thế này, còn có người phụ nữ nào chịu ở lại Điều Cảnh Lĩnh mục nát với chúng ta nữa!

Hàn Trọng Sơn không để ý đến lời của đồng bọn, quay đầu nhìn Lãnh Tử đang trừng mắt với mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, đội mũ mưa lên đầu, cả khuôn mặt chìm vào bóng tối, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đẩy cánh cửa gỗ cũ nát, đầy lỗ thủng, bước vào cơn mưa như trút.

Mạng là của chính họ, đường cũng là do chính họ chọn, họ là quân nhân, trong tay có súng, thì có gan đối đầu với cả thành phố này.