Chương 948 Hắn điên rồi, ta chết rồi (1)
Đông khu Hồng Kông, Sài Kỳ Loan, phố Lão Quảng.
Mưa to xối xả trên những dãy nhà kiểu Quảng Đông dọc hai bên phố, nước mưa từ các ống thoát nước của nhà tuôn ra ào ạt, tràn vào đường phố không chút kiêng dè, hòa vào dòng nước mưa khác.
Khang Lợi Tu đứng trước cửa sổ tiệm tạp hóa ở góc phố, tóc hơi rối, đôi mắt đỏ ngầu, đăm đăm nhìn ra cơn mưa bão bên ngoài. Phía sau hắn là cô gái mười lăm mười sáu tuổi ngày xưa, dung mạo xinh đẹp, từng bán hoa lan trên phố, lúc này đang bưng một bát canh nóng hổi đi tới.
- Khang tiên sinh, thời tiết lạnh, ta và mẹ nấu canh nóng, uống một chút để trừ hàn khí nhé?
Khang Lợi Tu quay người lại, nhìn cô gái, gượng cười trên khuôn mặt tiều tụy.
- Cảm ơn a Đệ, ta không sao, đợi anh trai em họ trở về, để họ uống cho ấm người.
Nói xong, Khang Lợi Tu lại quay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt nóng bỏng, đầy khao khát.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, một tia chớp lóe lên trên bầu trời, nhờ ánh sáng chớp nhoáng đó, Khang Lợi Tu thấy được hơn chục bóng người đang lội qua dòng nước ngập đầy phố, tiến về phía tiệm tạp hóa này.
Giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt lại chìm vào bóng tối.
Sau khi thấy bóng người, Khang Lợi Tu tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng quay người, tránh qua cô gái, bước nhanh ra cửa, mở cửa tiệm tạp hóa, đứng dưới hành lang chắn gió mưa, mặc kệ lúc này hành lang hoàn toàn không thể che chắn được cơn mưa bão này, để mặc những hạt mưa tạt vào người.
Cô gái vội vàng đuổi theo phía sau, tay không còn bưng bát canh nóng nữa mà đã đổi thành một cây dù cán tre, mở ra cố gắng kiễng chân che mưa cho Khang Lợi Tu. Khang Lợi Tu nhận ra, quay người cười với cô gái.
- Để ta cầm cho.
Nhận lấy cây dù, Khang Lợi Tu tự mình cầm, cố gắng giơ ô lên cao hết mức có thể để che cho đầu cô gái, để nửa thân mình dầm mưa. Cô gái thì có vẻ ngượng ngùng, lặng lẽ di chuyển đứng sát vào Khang Lợi Tu hơn một chút.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Khang Lợi Tu là đêm đen mưa gió của Hồng Kông, còn trong đôi mắt của cô gái, chỉ có duy nhất hình bóng của Khang Lợi Tu.
Trên phố Lão Quảng, hơn chục bóng người khoác áo mưa đen trốn vào hành lang chắn gió mưa dọc đường phố, người đứng đầu vẫy tay, hơn chục người lập tức tản ra dọc theo đường phố, chỉ có người đứng đầu tự mình đi về phía Khang Lợi Tu và cô gái.
- Khang tiên sinh.
Người đến hạ mũ mưa xuống, lộ ra một gương mặt anh khí, khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi, có lẽ do ở lâu bên bờ biển, trên mặt mang vẻ phong sương như bị nước biển gỉ sét.
- Diệu Phúc huynh, mau vào đi, vất vả rồi!
Khang Lợi Tu vội vàng tránh sang một bên, ra hiệu cho người đàn ông vào nhà.
Lúc này, thiếu nữ mới rời mắt khỏi Khang Lợi Tu, vừa nhìn thấy anh trai mình.
- Ngũ ca, ngươi đã về rồi sao?
Chân Diệu Phúc dường như đã quen với biểu hiện của em gái Chân Lục Đề, thở dài một tiếng, đi theo Khang Lợi Tu vào phòng.
Cởi bỏ áo mưa đang nhỏ nước, tiện tay kéo chiếc khăn cũ treo trên dây trong phòng lau nước mưa trên mặt, Chân Diệu Phúc nói với Khang Lợi Tu bằng giọng thờ ơ.
- Yên tâm, đã để người canh gác ngày đêm, đồ vật ở những nơi khác tại Hồng Kông ta không dám đảm bảo, nhưng đến Lam Kê Loan, sẽ không ai phát hiện ra, cho dù có người phát hiện, chỉ cần chúng ta không chết hết, bảo đảm sẽ không để đồ vật xảy ra sơ suất.
Khang Lợi Tu lại gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
- Ta tin tưởng, ta tin tưởng.
Phố cổ Lam Kê Loan, tên phố đã nói lên cư dân ở đây đến từ đâu, tất nhiên là đến từ tỉnh thành Quảng Châu. Từ khi Hồng Kông còn là một làng chài nhỏ, đã có người từ Quảng Châu đến đây đánh cá kiếm sống. Có thể nói ngoài những cư dân bản địa ở Tân Giới, những người ngoại lai ở vùng Lam Kê Loan này tuyệt đối có thể tự xưng là người Hồng Kông với người ngoài.
Tuy nhiên trước đây Lam Kê Loan chỉ được coi là nơi tụ tập của ngư dân Quảng Châu, thực sự phát triển từ một khu tập trung ngư dân nghèo thành như bây giờ là sau cuối năm 1938. Cuối năm 38, tỉnh thành Quảng Châu thất thủ, đại bộ phận dân chúng Quảng Châu chạy nạn đến Hồng Kông, định cư tại đây.
Người Quảng Châu đủ mọi ngành nghề đã biến Lam Kê Loan từ một khu chợ cá đơn thuần thành một thành phố Quảng Châu nhỏ độc lập ở phía đông đảo Hồng Kông. Hơn nữa vì phần lớn người Quảng Châu đến Hồng Kông chưa lâu nên đều sống thấp thỏm, cũng rất ít khi tranh giành công việc làm ăn với người bản địa Hồng Kông. Nói thật ra, đa số người ở Lam Kê Loan đều sống cuộc sống không giàu có nhưng cũng không nghèo khó, làm ăn nhỏ, biết đủ thì an.
Ngoài dân chúng Quảng Châu đủ mọi ngành nghề, Lam Kê Loan còn có một nhóm quân nhân đáng kính trọng hơn cả những tàn binh Quốc dân đảng ở Điều Hình Lĩnh, số lượng không nhiều, chỉ khoảng một hai trăm người, là một phần sĩ quan binh lính của Lữ đoàn 458 thuộc Sư đoàn 153 Quân đoàn 63 Quốc Dân đảng đã chiến đấu trực diện với Quân đội phái viên Nam Hoa của Nhật Bản đến khi hết đạn hết lương thực năm 38.
Nhóm quân nhân này khác với những tàn binh ở Điều Hình Lĩnh chạy đến Hồng Kông sau khi thất bại trong nội chiến, mà là sau khi Quảng Châu thất thủ, Dư Hán Mưu, Ngô Thiết Thành và nhóm người đó bỏ chạy không chiến đấu, dưới sự dẫn dắt của Chân Diệu Phúc đang đứng trước mặt Khang Lợi Tu, cùng với Chân Diệu Đông - người anh thứ tư của Chân Diệu Phúc đã chết trong cuộc thất thủ Hồng Kông, tâm tro ý lạnh, không muốn tiếp tục bán mạng cho Quốc Dân đảng nữa, nên lưu lạc đến định cư tại Lam Kê Loan, Hồng Kông.