← Quay lại trang sách

Chương 957 Gọi ta là Sơn ca

Hai gian, gian ngoài là phòng khách bếp núc lộn xộn, bên trong có mấy cái giường tầng để ở.

Hàn Trọng Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn ba người.

- Tu Văn qua đó nghe ngóng động tĩnh trước, mưa to thế này, có thể có người chưa ngủ, khi không có động tĩnh gì mới cạy cửa vào, cố gắng động tác nhẹ nhàng, đừng để người khác phát hiện. Vào rồi thì bắt hai đứa trẻ, đánh ngất trói lại mang đi, những người còn lại, bất kể lớn nhỏ, bịt miệng cắt cổ, tránh để lại hậu hoạn.

Ba người gật đầu, Quế Tu Văn cẩn thận tiến đến gần căn nhà thuyền, áp tai vào nghe ngóng một lúc, rồi mới vén áo mưa lên, rút ra một con dao găm từ dưới áo mưa, thò vào khe cửa để mở then cài bên trong!

Thấy Quế Tu Văn đã chuẩn bị mở cửa, hai tên đồng bọn cũng rút dao quân đội ra đứng sau lưng Quế Tu Văn, chỉ chờ cửa bị cạy mở là lập tức xông vào.

Trong khoảnh khắc Quế Tu Văn vén áo mưa lên, vừa lúc một tia chớp lóe sáng trên bầu trời, chiếu sáng cả làng Liêu như ban ngày, Hàn Trọng Sơn nhìn thấy trên thắt lưng của Quế Tu Văn, ngoài khẩu súng có thân màu xanh lam lấp lánh dưới ánh chớp, còn có một chiếc bùa hộ mệnh bằng bạc mà trẻ con thường đeo cũng sáng lên dưới ánh chớp!

Chỉ trong chớp mắt, áo mưa đã được Quế Tu Văn thả xuống, tia chớp cũng vụt tắt, nhưng Hàn Trọng Sơn đã chú ý trong lòng, Quế Tu Văn có một đôi con trai gái, cô con gái đeo một chiếc bùa hộ mệnh trên cổ! Dù ở Điếu Cảnh Lĩnh thiếu ăn thiếu mặc, Quế Tu Văn cũng chưa từng nghĩ đến việc bán chiếc bùa hộ mệnh trên cổ con gái để đổi lấy thức ăn, sao bây giờ lại xuất hiện trên thắt lưng của Quế Tu Văn, chẳng lẽ vì ra ngoài làm việc nên đeo trên người để cầu bình an?

Hắn vừa do dự, Quế Tu Văn đã cạy mở then cửa! Cánh cửa sắt cũ kỹ được mở ra nhẹ nhàng, hai người đồng bọn lẻn vào bên trong, Quế Tu Văn quay đầu liếc nhìn Hàn Trọng Sơn, phát hiện Hàn Trọng Sơn lại đứng phía sau, lúc này Hàn Trọng Sơn cũng đang nhìn về phía Quế Tu Văn, ánh mắt hai người chạm nhau rồi lập tức tách ra, Quế Tu Văn xoay người đi vào trong căn nhà tranh.

Hàn Trọng Sơn lập tức lấy khẩu súng tiểu liên ra khỏi áo mưa, áp sát cánh cửa sắt đã mở và quát khẽ vào bên trong.

- Tất cả ra đây!

Bên trong vốn còn có tiếng bước chân, lúc này khi nghe thấy tiếng Hàn Trọng Sơn, bên trong lập tức im bặt, chết lặng một mảnh!

Hàn Trọng Sơn áp tai vào bức tường tôn nghe động tĩnh bên trong, chỉ nghe thấy bên trong cách mình không xa có một tiếng bước chân, hắn theo bản năng rời đầu khỏi bức tường tôn, lùi lại nửa bước!

- Xoẹt! Một tiếng! Một lưỡi lê từ bên trong đâm thủng bức tường tôn, lưỡi dao sáng loáng xuyên qua tường! Cắm vào vị trí mà Hàn Trọng Sơn vừa áp tai! Nếu không phải Hàn Trọng Sơn nghe thấy tiếng bước chân đó, cảnh giác rút đầu lùi lại, lúc này e rằng đã bị lưỡi lê đâm xuyên qua đầu rồi!

Hàn Trọng Sơn lăn một vòng ra sau, không quan tâm đến mưa gió bùn lầy, rút lui đến sau bức tường của một căn nhà bên cạnh! Lại giơ tay lên, hai tay cầm hai khẩu súng, một tay cầm M3, một tay cầm súng ngắn! Trên mặt đầy vẻ sốc và giận dữ sau khi bị lừa!

Không đợi đối phương phản ứng, Hàn Trọng Sơn giơ súng lên bóp cò, một loạt đạn bắn về phía căn nhà! Thân người dựa vào tường hét lớn.

- Cút ra đây!

Bên trong căn phòng đối diện bật sáng đèn dầu, vài bóng người lướt qua, Hàn Trọng Sơn lại bắn một loạt đạn về phía bóng người nhìn thấy qua cửa sổ! Bắn cho bên trong nồi niêu xoong chảo phát ra tiếng va chạm lanh canh!

- Là Sơn ca phải không? Đừng kích động, ta dẫn người ra nói chuyện với các ngươi, cẩn thận đạn lạc, nhìn rõ người rồi hãy bắn cũng được.

Một giọng nói thản nhiên đẩy cửa sổ đã bắn vỡ ra, lộ ra một cái loa sắt, cứ thế ung dung gọi ra ngoài.

- Nếu không lỡ bắn chết người nhà mình, ta sợ ngươi sẽ hối hận.

Hàn Trọng Sơn chưa kịp hoàn hồn, một giọng nữ vang lên trong cái loa sắt.

- Sơn ca...

Hàn Trọng Sơn đau đớn nhắm mắt lại, đó là giọng vợ mình, lần này đã hoàn toàn mắc bẫy rồi.

- Nghe thấy rồi chứ, vợ con và người nhà của ngươi cùng những huynh đệ này đều ở đây, là ngươi tự đứng ra, hay là để họ xuống dưới đó với ngươi? Ngươi chọn đi?

Giọng nam lại vang lên từ cái loa sắt.

Hàn Trọng Sơn gầm lên.

- Ai đã phản bội ta! Quế Tu Văn, có phải ngươi không!

Hàn Trọng Sơn một mực cho rằng Quế Tu Văn đã bán đứng mình, bởi vì Điều Cảnh Lĩnh là một nơi rất đặc biệt, lối ra vào đều có binh lính Quốc Dân đảng tan rã canh gác, người ngoài muốn ra vào rất khó, nếu không có sự cấu kết trong ngoài, người nhà mình không thể bị bắt cóc đến đây được.

- Đừng tức giận, không nhất định phải có người bên cạnh ngươi phản bội, chúng ta mới có thể ra tay được.

- Nói bậy! Không có nội gián các ngươi căn bản không thể vào được Điều Cảnh Lĩnh!

Hàn Trọng Sơn hai tay nắm chặt súng, mặt mày dữ tợn!

- Huynh đệ ta tên là Hoàng Lục, cũng từng làm phó đội trưởng đội bảo an Quốc Dân đảng một thời gian, lên Điều Cảnh Lĩnh cũng có thể kéo quan hệ. Lão bản của ta nói rồi, ngươi chỉ cần đứng ra, bảo đảm mọi người bình an vô sự. Lão bản ta là thương nhân, không phải quan chức họ Đàm kia, lão bản ta chỉ cầu làm ăn hòa khí. Hoàng Lục cầm cái loa sắt trốn bên cạnh cửa sổ hô to ra ngoài.

- Nhưng dù hòa khí đến mấy, cũng chỉ có 30 giây thôi, ngươi nghĩ kỹ là quay đầu chạy trốn, hay là đứng ra?

Hàn Trọng Sơn mấy lần định xoay người, cuối cùng lại vứt bỏ hai khẩu súng, từ sau bức tường bước ra, giơ hai tay lên.

- Người thông minh!

Hoàng Lục vứt cái loa đi, cười hì hì đứng dậy, giây tiếp theo, giơ tay lộ ra cửa sổ, là họng súng đen ngòm, Hoàng Lục không chút do dự bóp cò, bắn liên tiếp năm phát!

Một phát bắn vào trán Hàn Trọng Sơn! Bốn phát bắn vào ngực Hàn Trọng Sơn! Thân thể Hàn Trọng Sơn rung lên, ngực phun ra mấy vệt máu tươi, sau đó trợn mắt ngã ngửa ra sau, ngã xuống trong mưa!

Hoàng Lục cất súng đi, xoay người nhìn về phía Quế Tu Văn đã bị chế ngự.

- Chỉ giết mấy người bọn họ thôi, còn lại vợ con già trẻ đều bảo đảm bình an vô sự.

Nhìn nhìn mấy người nhà bị trói thành một đống trong phòng trong, Hoàng Lục lại nhìn về phía Quế Tu Văn.

- Biết phải làm thế nào rồi chứ? Còn đợi gì ở đây nữa? Đợi ta mời các ngươi ăn đêm à? Về nói một tiếng với Tứ ca đó đi?

Hoàng Lục xách súng nhìn nhìn đêm mưa bên ngoài cửa, bước chân chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói với Quế Tu Văn đang theo sau mình, sắc mặt khó coi.

- Đúng rồi, từ giờ trở đi, nhớ gọi ta là Sơn ca.