← Quay lại trang sách

Chương 975 Lùi bước (2)

Đúng vậy. Thái ngốc là em họ của Tống Thiên Diệu, chém chết hắn cũng coi như là một lời cảnh cáo cho Tống Thiên Diệu. Đêm nay tha cho hắn một mạng để lo ma chay cho Ngốc Lão Thái, đợi ngày khác thu thập hắn cũng không muộn.

Mấy người nói qua nói lại, cố gắng tìm lý do cho mình, khiến người ta cảm thấy cuộc xung đột đêm nay là một chiến thắng lớn của những người trong bang hội này. Những người khác không lên tiếng, nhưng cũng không ai đứng ra phản đối, hiển nhiên cũng chấp nhận cách nói này. Còn về việc phải đợi bao lâu, những đại ca bị bắt kia phải thả ra như thế nào, lúc này không nằm trong phạm vi xem xét.

Tuy không ai tin những lời này, nhưng đạo lý ẩn chứa trong đó ai cũng hiểu: Tống Thiên Diệu đã không phải là người mà giang hồ có thể đối phó, phải được các đại gia Hồng Kông đồng ý mới có thể ra tay với hắn.

Lại nói cái chết của Thái ngốc cũng coi như cho đám “tiền bối giang hồ” này một bậc thang để xuống, có được thành quả này đủ để an ủi đám tiểu đệ bên dưới, không đến nỗi mất lòng người. Còn về việc Thái ngốc một lòng cầu chết có phải là để cho người anh họ một cơ hội kết thúc hay không, chỉ có trời mới biết được.

Lão nhân được gọi là Uy thúc nhìn về phía Nhan Hùng.

- A Hùng, đêm nay chúng ta mấy lão già này nể mặt Tín thiếu, cũng coi như cho A Hùng ngươi một cơ hội lập công trước mặt Tín thiếu, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.

Nhan Hùng trong lòng chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ khiêm cung, mỉm cười nói với mấy lão nhân.

- Đa tạ các vị thúc bá, đợi vài ngày nữa khi các vị thúc bá rảnh rỗi, ta nhất định mời các vị uống trà, tạ ơn trực tiếp.

Đám người ở hai đầu đường dần dần tản ra, chiếc xe Chevrolet bật sáng hai đèn pha, hai luồng ánh sáng chiếu vào mặt mấy người giang hồ chưa kịp tránh. Mấy gã đàn ông vừa định chửi mắng thì bị đồng bọn bên cạnh kéo ra, lúc này chiếc xe đã phóng hết tốc lực, lao thẳng qua khe hở giữa đám đông.

Đèn hậu của chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, đám tay chân các bang phái dưới sự dẫn dắt của các đại ca lần lượt rút lui. Mấy tay cờ bạc lớn từ lúc bước ra khỏi khách sạn đã luôn cảnh giác, lúc này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng theo đám đông rời đi. Đại lộ Hoàng Hậu vừa mới căng thẳng như dây cung giờ đây nhanh chóng trở lại vắng lặng, chỉ còn lại Lam Cương, Tề Vĩ Văn, Lư Nguyên Xuân cùng Nhan Hùng, thêm vào đó là thuộc hạ của mỗi người.

Hai tay chân mà Lam Cương trước đó sai theo dõi chiếc Chevrolet nhanh chóng lên một chiếc Ford, đuổi theo hướng chiếc Chevrolet đi.

Nhan Hùng lúc này chống ô đi về phía này, Lam Cương cũng đón hắn đi tới. Xét về chức vụ, Lam Cương không bằng Nhan Hùng, nhưng hắn không thuộc quyền quản lý của Nhan Hùng, lại có Tống Thiên Diệu làm chỗ dựa, hơn nữa hai người đều có chỗ dựa là anh em thân thiết, lại cùng nhau kiếm tiền từ việc cho vay nặng lãi, quan hệ tự nhiên thân thiết. Chỉ là qua đêm nay, e rằng tình hình sẽ thay đổi.

Thuộc hạ của hai bên nhìn thủ lĩnh của mình gặp nhau giữa đường, đều đứng yên không nhúc nhích, tiến lên thì không thể tiến, nhưng cũng chẳng ai muốn lùi lại. Hai người nhìn nhau, Nhan Hùng mặt mang nụ cười.

- Bây giờ thiên hạ thái bình, mọi người đều có thể tan việc. Cùng đi uống chút rượu, ta mời.

Lam Cương lắc đầu nói.

- Thôi đi, tối nay mọi người vẫn nên đứng về phe rõ ràng, ta không muốn học Hùng ca ngươi lần trước, bị Tống tiên sinh vài câu đã đuổi đi Sa Đầu Giác canh ao. Hơn nữa Tống tiên sinh dặn, bảo ta đưa hai vị phu nhân đi trước.

- Không phải chứ? Tống Thiên Diệu không biết ngươi háo sắc nhất sao? Bên cạnh hắn, không dung được người như ta và ngươi đâu, hơn nữa hiện giờ hắn đang đứng bên bờ vực, rất khó đứng vững.

- Chúng ta làm cảnh sát, có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho người dân, đưa người về nhà là lẽ đương nhiên. Không cần tìm quá nhiều lý do chứ?

Nụ cười trên mặt Nhan Hùng dần dần biến mất.

- Thuộc hạ của ngươi cũng có thể đưa người về nhà, không cần ngươi tự mình chạy một chuyến chứ? Trước khi giao việc cho người giàu thì nghĩ xem làm sao giao việc cho bản thân đã, tránh sau này hối hận.

- Đa tạ. Nhưng ngươi biết ta là người thế nào rồi, mọi người đều gọi ta là Vô Đầu, làm sao nghĩ được nhiều như vậy? Tống tiên sinh nói sao ta làm vậy thôi.

- Vậy xem ra mọi người không cùng đường, e rằng sau này rất khó cùng nhau uống rượu rồi?

- Khu vực quản lý của mọi người cách xa quá, huống chi đều bận rộn như vậy, giang hồ hữu duyên thôi.

Hai người nói chuyện giọng rất lớn, thuộc hạ của cả hai đều nghe rõ mồn một, sau đó thấy hai người đồng thời xoay người, bước đi nhanh chóng không ai nhìn lại đối phương lấy một cái.

Lam Cương trước đó vẫn luôn bất an trong lòng, nhưng sau khi nói ra những lời này trước mặt mọi người tối nay, ngược lại trong lòng thấy nhẹ nhõm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, làm động tác mời với Lư Nguyên Xuân và Tề Vĩ Văn, mở miệng nói.

- Hai vị phu nhân, lên xe đi.

Nhưng Lư Nguyên Xuân lắc đầu.

- Không vội.

Vừa nói, Lư Nguyên Xuân còn nhìn sắc mặt của Tề Vĩ Văn, Tề Vĩ Văn hiển nhiên vẫn còn đang thất thần vì lời nói của Tống Thiên Diệu, lúc này thấy Lư Nguyên Xuân nhìn mình, miễn cưỡng nở nụ cười lịch sự:

- Ta cũng không vội.

- Yên tâm, ta đã dặn hai tên thuộc hạ đó bám sát chiếc xe kia, khi cần thiết, bắn chết người cũng không sao.

Lam Cương tưởng hai người lo lắng cho sự an nguy của Tống Thiên Diệu, đặc biệt bổ sung một câu.

Đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen phóng như bay tới, xe còn chưa dừng hẳn Hoàng Lục đã nhảy ra khỏi xe, Lam Cương chỉ thấy trước mắt lóe lên, người đã đến trước mặt.

Mắt Hoàng Lục nhìn quanh một vòng, cuối cùng lại rơi vào mặt Lam Cương.