← Quay lại trang sách

Chương 989 Biết tin

Trong bệnh viện.

Quỷ Tử Phương trước đó bị Natawak đâm thương khi bảo vệ Tống Văn Văn, lúc này đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt rất bối rối. Ngay cả khi động thủ với Natawak cũng không thấy hắn căng thẳng như vậy, giờ đây lại luống cuống chân tay không biết làm sao, vừa cố gắng vùng vẫy xuống giường, vừa không ngừng nói.

- Vết thương nhỏ này của ta không có gì đâu, lão bản không cần phải chạy đến tận đây làm gì. Ngươi là người bận rộn, không cần phải quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Ta có thể xuất viện ngay bây giờ, chỉ cần lão bản nói một câu, bất kể là ai ta cũng đánh chết hắn!

Đối diện với hắn chính là Tống Thiên Diệu với đôi mắt đỏ ngầu, còn người đang giữ Quỷ Tử Phương không cho hắn cử động là Hoàng Lục. Lần này sắp xếp cho người thân và thân tín rời Hồng Kông đến Ma Cao, ngoài việc có Hà Hiền đồng ý tiếp nhận, bên cạnh những người thân này đều được bố trí những cao thủ bảo vệ của bang Triều Châu. Quỷ Tử Phương trước đó giao đấu với Natawak bị thương, tuy không chảy nhiều máu nhưng vết thương ở mạch máu khó hồi phục, thời gian qua vẫn phải nằm viện nên không thể rời đi được.

Quỷ Tử Phương không hề cảm thấy bất mãn vì điều này, càng không có cảm giác bị bỏ rơi hay bán đứng. Hắn gia nhập bang hội, kiếm tiền chính là để bán mạng. Nhận lương từ tay lão bản, đánh chết đánh sống vì lão bản là lẽ đương nhiên. Chết có tiền phúng viếng, bị thương có tiền thuốc thang, chỉ có vậy thôi. Cái gọi là đại ca nhân nghĩa, cũng bất quá là khi trả tiền thì hào phóng hơn một chút, trả nhiều hơn một chút, chẳng có lão bản nào thực sự quan tâm đến sống chết của một tên đánh thuê.

Vì vậy việc Tống Thiên Diệu lúc này đến bệnh viện thăm bệnh, cộng thêm vẻ mặt buồn bã mà hắn có thể cảm nhận được dù đối phương cố che giấu, khiến Quỷ Tử Phương vô cùng cảm động. Hắn là người đầu óc đơn giản, không nghĩ đến vấn đề phức tạp như tại sao mình nằm viện đã lâu, lão bản lúc này mới cảm thấy buồn bã, chỉ biết đây là lão bản đầu tiên và có lẽ là duy nhất coi mình như con người.

Cái gọi là “sĩ vị tri kỷ giả tử”, tuổi hắn còn nhỏ, không giống như những lão giang hồ từng trải sóng gió, có thể miệng nói hùng hồn nhưng trong lòng tỉnh táo. Lúc này nếu Tống Thiên Diệu thực sự nói ra tên một kẻ thù, Quỷ Tử Phương sẵn sàng liều mạng cùng chết để giết kẻ đó, báo đáp ân tình của lão bản.

Tống Thiên Diệu ra hiệu cho Hoàng Lục giữ hắn lại.

- Nếu ngươi muốn báo đáp ta, thì hãy ngoan ngoãn nằm yên, mau chóng bình phục. Thấy ngươi không sao, ta mới yên tâm.

Quỷ Tử Phương vốn chỉ biết đánh nhau không hiểu chuyện tình cảm, lúc này lại cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cố gắng kìm nén không để mình khóc ra. Trong mắt hắn, Tống Thiên Diệu đã từ một lão bản trả tiền cho mình, biến thành người thân như cha như anh, không cần Hoàng Lục kiềm chế mà ngoan ngoãn nằm lại vị trí cũ, không còn chút vùng vẫy nào, chỉ muốn mau chóng bình phục để xuất viện.

Tống Thiên Diệu gật đầu.

- Ngươi hãy tĩnh dưỡng cho tốt, cần gì cứ nói, đừng sợ tốn tiền. Ta đi trước đây.

Hoàng Lục đi theo Tống Thiên Diệu ra hành lang.

- Lần này yên tâm rồi chứ? Ta đã nói mà, bọn giang hồ đó sẽ không gây rắc rối cho hắn đâu. Mọi người đều làm việc cho lão bản, trừ khi có thù sâu oán nặng, nếu không sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Huống chi Quỷ Tử Phương chỉ là thuộc hạ của lão bản ngươi, không giống như Phấn tẩu và những người khác, bắt hắn cũng vô dụng.

Tống Thiên Diệu châm một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi.

- Ta biết, nhưng không đến một chuyến thì trong lòng vẫn không yên.

- Ta Hoàng Lục này miệng lưỡi cay độc, nói chuyện khó nghe, lão bản đừng để ý. Tên em họ của ngươi đó thuần túy là tự tìm đường chết, thần tiên cũng không cứu nổi, ngươi không cần phải buồn như vậy.

Tống Thiên Diệu không phủ nhận.

- Lục ca nói không sai, a Thái tự mình đi sai đường không liên quan đến người khác, ta không phải chưa cho hắn cơ hội, hắn tự mình không biết quý trọng, ta cũng không có cách nào. Nhưng dù sao hắn cũng chết vì ta, trong lòng ta vẫn luôn không thể buông bỏ.

Hoàng Lục gật đầu.

- Ta hiểu. Mọi người tưởng người có tiền thì tâm địa độc ác, vô tình, nhất là lão bản ngươi kiểu trắng tay làm nên, chắc chắn phải độc ác hơn người thường. Họ không biết, ngươi mặt lạnh lòng nóng, luôn muốn giúp người cứu người, rất ít khi chủ động hại người. Dù đối phó với nhà Chương, nhà Lâm, đều là có nguyên do, nếu họ biết được ngọn ngành, chắc chắn sẽ cho rằng lão bản như ngươi vô dụng, theo ngươi không có tương lai.

- Xem ra Lục ca có suy nghĩ khác với họ.

- Thực ra cũng chẳng khác gì, ta cũng thấy theo ngươi chẳng có tương lai. Nghĩ xem, hiện giờ ngươi đối đầu với toàn bộ thương hội Hồng Kông, theo ngươi chẳng phải là con đường chết sao? Nhưng mà, người có thể khiến ta Hoàng Lục yên tâm quay lưng lại không nhiều, ngươi cũng coi như là một trong số đó, ta đương nhiên phải ủng hộ ngươi rồi.

Tống Thiên Diệu cười khổ một tiếng.

- Lục ca không cần an ủi ta nữa. Chuyện của a Thái ta rất đau lòng, nhưng cũng không đến nỗi không vượt qua được. Chỉ khóc lóc thì chẳng có tác dụng gì, báo thù rửa hận cho hắn là được rồi.

Nói đến đây, Tống Thiên Diệu hút mạnh một hơi thuốc, sau đó từ từ nhả khói ra.

- Thực ra Lục ca nói cũng không hoàn toàn đúng. Ta không thích giết người, không có nghĩa là ta thực sự là một vị cao tăng ăn chay niệm Phật. Ta đã từng nghĩ dùng thiện ý đối đãi bọn chúng, nhưng bọn chúng không biết quý trọng, tưởng rằng chúng đông người, ta sẽ sợ sao? Fu*k! Đã lòng từ bi vô dụng, thì chỉ còn cách cho chúng thấy sự tàn nhẫn thôi. Ta vốn không thích làm cái trò tang lễ linh đình đó, nhưng đưa vài trăm người xuống dưới làm bạn với A Thái, báo thù cho hắn thì vẫn làm được.

Hai người nói chuyện trong lúc đã đến bên ngoài bệnh viện, Hoàng Lục hỏi.