Chương 1003 Tâm tư của Tống Thiên Diệu (1)
Không phải đâu lão bản, ta ra ngoài làm việc đàng hoàng mà.
Tống Thiên Diệu sững người, sau đó như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi vài lần.
Tên Hoàng Lục này vốn là kẻ xông ra từ đống đạn ở Ma Cao, lần đầu tiên hắn đến Hồng Kông nếu không bị mình giữ chặt, e rằng đã trực tiếp mổ bụng cả nhà đối thủ rồi. Bây giờ cả đêm không về, không phải là thấy mấy ngày trước mình cãi nhau với người Hồng Kông, lén lút chạy đi giết người chứ?
Tống Thiên Diệu tuyệt đối tin Hoàng Lục làm được chuyện này, nên nghĩ đến đây, sắc mặt hắn không khỏi trở nên khó coi.
Hiện giờ bản thân mình công khai liên minh với người Thượng Hải và Hồng Kông để khai chiến, nhưng thực tế mấy lão hồ ly ở Hồng Kông đều biết rõ tình hình. Tuy nhiên nếu Hoàng Lục tự ý ra tay, dù không phải do ta Tống Thiên Diệu chỉ thị, người Hồng Kông cũng sẽ tính sổ lên đầu ta, lúc đó sẽ thành cục diện không chết không thôi.
Hoàng Lục thấy Tống Thiên Diệu sa sầm mặt xuống, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, khá chán nản mà bĩu môi.
- Lão bản, ngươi không phải không tin tưởng ta đến thế chứ? Ta nói chuyện chính đáng không chỉ là giết người. Này! Hai người các ngươi còn không vào đây? Lão bản sắp nổi giận rồi.
Theo lời Hoàng Lục vừa dứt, Khang Lợi Tu dẫn Từ Mẫn Quân, chậm rãi bước vào phòng.
Sắc mặt Từ Mẫn Quân lạnh lùng, đối với Tống Thiên Diệu - kẻ chủ mưu đẩy vợ chồng họ vào vòng xoáy này, cô rõ ràng không có cảm tình gì tốt.
Khang Lợi Tu nhiều ngày không gặp, trông càng thêm gầy gò, vẻ mặt cũng tiều tụy không ít, đôi mắt còn đỏ ngầu, hiển nhiên bị đủ thứ chuyện dồn dập trong thời gian qua làm cho rối bời. Tuy nhiên thái độ của hắn tốt hơn Từ Mẫn Quân một chút, gặp Tống Thiên Diệu liền khẽ gật đầu, gượng cười một cách vừa bất đắc dĩ vừa chua chát.
Tống Thiên Diệu thấy hai người thì hơi sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Hoàng Lục, Hoàng Lục với vẻ mặt đắc ý, khoanh tay trước ngực, hơi ngẩng cằm lên.
- Lục ca, ngươi thật là thần cơ diệu toán.
Tống Thiên Diệu cảm thán một câu, khoa trương chắp tay thi lễ với Hoàng Lục.
Hoàng Lục cười híp mắt đáp.
- Lão bản, ta ăn não mà!
Tống Thiên Diệu khẽ cười một tiếng, lúc này mới chính thức đặt ánh mắt lên người Khang Lợi Tu, hai người nhìn nhau hồi lâu, Tống Thiên Diệu thở dài.
- Tu ca, lâu rồi không gặp.
Khang Lợi Tu bất đắc dĩ cười.
- Lão bản, lần này thật sự bị ngươi hại chết rồi.
Tống Thiên Diệu cười gượng một tiếng, nhìn về phía Từ Mẫn Quân.
- Quân tẩu...
Từ Mẫn Quân hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nhìn Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu ngượng ngùng gãi gãi mũi, lúng túng không nói gì.
...
Mưa tạnh trời quang, không khí còn vương chút mùi tanh của đất chưa tan hết, Từ Mẫn Quân bước trên con đường nhỏ quanh làng Tích Tồn, phía sau theo sát Hoàng Lục và a Căn câm, ba người đi về phía bến tàu Đồng La Loan.
Đồng La Loan ở Hồng Kông không chỉ có một nơi, thường khi người Hồng Kông nhắc đến Đồng La Loan, đa phần chỉ vịnh biển nằm ở phía tây bắc bờ bắc của Cửu Long và Lục đảo. Khi công trình lấn biển chưa khởi động, Đồng La Loan ở đảo Hồng Kông còn được gọi là Đông Giác, vì nó nằm ở phía đông Loan Giới, phía tây Bắc Giác, trải dài qua hai khu hành chính Loan Giới và Đông Khu.
Tuy nhiên Đồng La Loan mà Từ Mẫn Quân, Hoàng Lục và a Căn câm sắp đến nằm ở khu Tân Giới thuộc làng Tích Tồn, tuy cùng tên với Đồng La Loan ở đảo Hồng Kông của đám tàn quân Quốc Dân đảng, lại là hai nơi cách xa nhau.
Hoàng Lục đá đá hòn đá dưới chân, miệng lẩm bẩm bất mãn.
- Chậc! Khó khăn lắm mới đoán trúng một lần tâm tư của lão bản, vậy mà lại nói ta có thể nghĩ ra thì người khác cũng có thể nghĩ ra, ta không tin ở Hồng Kông có mấy người thông minh hơn ta.
Vào lúc rạng sáng, Hoàng Lục tự cho rằng khi dẫn vợ chồng Khang Lợi Tu đến gặp Tống Thiên Diệu, chắc chắn đã tránh được tai mắt của người ngoài, từ Sài Kê Loan đến khách sạn Bán Đảo, Hoàng Lục đã đổi thuyền hai lần, xe bốn lần, cho dù có đuôi cũng đã rũ sạch sẽ.
Nhưng dù vậy, khi Từ Mẫn Quân ra ngoài làm việc, Tống Thiên Diệu vẫn dặn hắn và A Tứ bảo vệ sát sao, nghĩ đến câu nói của Tống Thiên Diệu - Ngay cả Lục ca ngươi cũng có thể nghĩ ra ta muốn gặp Tu ca và vợ hắn, ngươi đoán người khác sẽ không đoán ra sao?
Hoàng Lục cảm thấy vô cùng buồn bực.
Từ Mẫn Quân mặc bộ vest đen gọn gàng, bước đi không ngừng về phía trước, rất nhanh nhẹn và quyết đoán.
Hoàng Lục bĩu môi, hơi chậm bước lại, quay đầu nhìn về phía a Căn câm.
- Tứ thúc, ngươi nói lão bản làm vậy có phải là thừa thãi không?
A Căn câm cười rạng rỡ, ra dấu tay, miệng phát ra vài tiếng ú ớ.
Hoàng Lục bực bội quay mặt đi.
- Thôi, ngay cả ta còn nghĩ không ra, hỏi ngươi cũng vô ích.
A Căn câm vẫn cười không đổi, như thể hoàn toàn không hiểu Hoàng Lục đang nói gì.
Hoàng Lục thở dài, có vẻ như một bậc cao nhân.
- Hây! Đôi khi thật sự rất ghen tị với những kẻ chỉ biết đánh nhau như các ngươi, còn như ta phải động não thế này, thật là vất vả quá!
Ba người cùng đi về phía trước, đi bộ qua sân ga xe lửa Tích Tồn, hai chiếc xe hơi mui cứng màu đen chạy tới đón.
Xe dừng lại trước mặt Từ Mẫn Quân, cửa xe phía trước mở ra, một nam tài xế bước xuống, đến trước mặt Từ Mẫn Quân cung kính hỏi.
- Xin hỏi có phải là Từ tiểu thư không? Ân Bá thiếu gia sai ta đến đón ngươi, hắn đang đợi ở bến tàu.
Từ Mẫn Quân gật đầu, xác nhận thân phận của mình.
Tài xế liếc nhìn Hoàng Lục và Á Tứ đứng sau lưng Từ Mẫn Quân, nụ cười không giảm.
- Hai vị này là vệ sĩ của Từ tiểu thư phải không? Mời hai vị theo tôi, ngồi xe phía sau.
Tài xế vừa nói vừa chỉ về phía một trong hai chiếc xe.