← Quay lại trang sách

Chương 1011 Xiêm Phật Cư (1)

Sai tướng quân vẫn khỏe chứ? Chu thư ký vừa mới gọi điện dặn dò ta rồi, tướng quân cũng thật không phải, quen biết Chu thư ký sao không nói sớm với ta? Nào, ngồi xuống uống chút gì đi.

Sai Ba bị Đàm Kinh Vĩ khoác vai, nụ cười trên mặt không đổi, không trả lời ngay câu hỏi của Đàm Kinh Vĩ mà cười hỏi.

- Trên người Đàm trưởng quan có mùi thuốc lá nồng quá, có phải gặp chuyện phiền lòng gì không? Ta đã theo lời dặn dò trước đây của ngươi mà thu thập gần hết các bang hội địa phương ở Hồng Kông, hiện giờ tạm thời đứng vững được ở Hồng Kông rồi, nếu ngươi có chỗ nào cần ta giúp đỡ, xin cứ nói.

- Một chút phiền toái nhỏ thôi, ta sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết, không làm phiền tướng quân đâu.

Đàm Kinh Vĩ cười cười, vẫy tay về phía Thịnh Triệu Trung bên cạnh.

- Tứ ca, cùng lại đây ngồi.

Thịnh Triệu Trung ứng tiếng bước đến bàn ăn, chào hỏi Sai Ba, trong lòng thầm cười lạnh.

Đàm Kinh Vĩ quả thật không cần các ngươi đám người Thái này giải quyết phiền toái, bởi vì hiện giờ đối với hắn, các ngươi đám vương bát đản chế thuốc buôn thuốc này còn phiền toái hơn cả Tống Thiên Diệu!

...

Trên đại lộ Hoàng Hậu xe cộ tấp nập, người qua kẻ lại, trong một cửa hàng bùa hộ mệnh phong cách Thái Lan tên là Xiêm Phật Cư gần đó, thỉnh thoảng có người ra vào, vẻ mặt vội vã.

Trong cửa hàng bùa hộ mệnh, hai tên thủ hạ của Sai Ba là Sai Bao và Nathan đang ngồi sau quầy, trò chuyện bằng tiếng Thái một cách nhàm chán, chờ đợi khách hàng đến.

- Hôm nay có không ít khách đến, số tiền cho vay ra ước tính thận trọng cũng phải có bảy vạn đô Hồng Kông. Nathan, nếu sớm biết tiền ở Hồng Kông dễ kiếm như vậy, chúng ta nên đến đây từ nửa năm trước rồi.

Sai Bao lật xem một cuốn sổ sách trên tay, trên đó ghi chép rõ ràng số tiền cho vay nặng lãi mà những kẻ nghiện cờ bạc ở Hồng Kông đến đây vay mượn những ngày qua. Ngoài ra, trên đó còn ghi cả địa chỉ nhà và thông tin gia đình của họ, để phòng ngừa có người vay tiền rồi không trả mà biến mất khỏi Hồng Kông.

Mượn danh nghĩa cửa hàng bùa hộ mệnh để âm thầm cho vay nặng lãi, đây là việc đầu tiên người Thái làm sau khi đứng vững chân ở Hồng Kông. Chỉ trong thời gian ngắn chưa đầy nửa tháng, họ đã cho vay gần một triệu, thu về đủ bảy mươi mấy vạn. Số tiền này nếu ở Thái Lan, bọn họ cộng lại phải vất vả ba năm năm cũng chưa chắc kiếm được, nên Sai Bao mới thốt ra cảm thán như vậy.

Naithan cười cợt giật lấy cuốn sổ, vẫy vẫy trước mặt Sai Bao.

- Nửa năm trước á? Nếu không phải Sai Ba thông đồng với Đài Loan và Tam Giác Vàng, lại cho bọn đầu trâu mặt ngựa ở Hồng Kông này một bài học nhớ đời, nửa năm trước chúng ta mù quáng xông vào đây, giờ đã bị người ta nuốt trọn cả xương lẫn thịt rồi, ngay cả mạng cũng không giữ được!

- Ta đương nhiên tin tưởng vào sự sắp xếp của Sai Ba.

Sai Bao tỏ ra kính trọng đối với Sai Ba, rồi nhổ nước bọt khinh bỉ.

- Nhưng những băng đảng địa phương ở Hồng Kông này có gì ghê gớm đâu? Lần trước chém chết bao nhiêu đại ca băng đảng, ta đã chuẩn bị đánh một trận ra trò với những con rắn địa phương này, kết quả đến giờ vẫn chưa thấy ai đến gây sự, chỉ là một lũ rùa rút đầu mà thôi.

Lời nói của Sai Bao khiến ngay cả Naithan cũng không thể phản bác, Kim Nha Lôi, Trần A Thập và những kẻ được gọi là đại ca giang hồ, sau khi họ đến Hồng Kông đã lần lượt đến thăm, ban đầu còn tưởng rằng những con rắn địa phương nổi tiếng này hẳn phải có điểm hơn người, nhưng sau đó mới phát hiện ra những kẻ giang hồ này thực chất chỉ là một đám cát rời, vì vậy mới không do dự chút nào khi theo lệnh của Sai Ba bắn chết một loạt đại ca giang hồ.

Vốn tưởng rằng hành động này chắc chắn sẽ gây ra sự trả thù, nhưng từ khi sự việc xảy ra đến nay đã qua một thời gian dài, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến gây sự, những kẻ giang hồ đó dường như đã biến mất một nửa khỏi Hồng Kông, không còn tăm hơi.

Naithan nhún vai.

- Được rồi, ta công nhận quan điểm của ngươi, bởi vì những kẻ giang hồ ở Hồng Kông quả thật chỉ là một lũ vô dụng chỉ biết hù dọa.

Hai người nói xong, nhìn nhau cười phá lên, nụ cười đầy vẻ kiêu ngạo và khinh thường đối với các băng đảng địa phương ở Hồng Kông.

- Này! Thật sự tưởng mình thiên hạ vô địch à? Nếu không phải Hồng Kông hiện giờ đang nhiều chuyện, không ai rảnh mà để ý đến chúng ta, các ngươi có thể ngồi đây cười đùa yên ổn không?

Một giọng nói đột nhiên vang lên, cắt đứt tiếng cười của Naithan và Sai Bao, tấm rèm cửa phòng sau của cửa hàng bùa Phật được vén lên, con trai của Sai Ba là Natawak bước ra từ phòng sau, đập mạnh vào quầy kêu ầm ĩ.

- Mới kiếm được vài chục vạn mà các ngươi đã ngạo mạn như vậy, nếu kiếm được nhiều hơn nữa thì có phải sẽ quên luôn cả tên cha mẹ mình không? Đừng quên lời dặn của Sai Ba, ở Hồng Kông phải làm việc kín đáo, kiếm tiền rầm rộ, luôn phải cẩn thận với lũ người Trung Quốc này.

Naithan và Sai Bao thu lại nụ cười, cúi đầu.

- Biết rồi, Natawak thiếu gia.

Natawak vặn vặn cổ tay, hoạt động mười ngón tay.