← Quay lại trang sách

Chương 1021 Lời mời (2)

Tống Thiên Diệu giọng nhẹ nhàng.

- Lục ca, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến đánh đánh giết giết, ngươi nói mình là kẻ ăn não, phiền ngươi dùng đại não suy nghĩ một chút được không? Từ Bình Thịnh dù thật lòng hay giả ý, cũng không thể động thủ với ta trong bữa tiệc tối nay được, trừ phi hắn thật sự lẩm cẩm rồi.

- Nhưng mà Đàm Kinh Vĩ...

Hoàng Lục lập tức phản bác.

Tống Thiên Diệu không cho hắn cơ hội nói tiếp, ngắt lời.

- Đây là ở Hồng Kông, Đàm Kinh Vĩ động thủ với ta ở nhà Từ Bình Thịnh? Vậy hắn có thể thấy được mặt trời ngày mai, ta dưới cửu tuyền cũng phải khen hắn một câu. Huống chi Đàm Kinh Vĩ giết ta có lợi gì cho hắn? Hiện giờ lô hàng đó ở đâu hắn còn chưa rõ, giết ta hắn càng không có khả năng về báo cáo.

Hoàng Lục nghi ngờ nhìn Tống Thiên Diệu.

- Ngươi nói vậy như thể mình rất an toàn vậy, thế mấy ngày gần đây sao ngay cả khách sạn cũng không dám ra ngoài?

Tống Thiên Diệu trợn mắt.

- Đại ca ơi! Tiền thưởng truy nã mười hai triệu đô la, Từ Bình Thịnh, Đàm Kinh Vĩ những nhân vật lớn này có thể không để tâm, nhưng những kẻ bên dưới e rằng đã đỏ mắt từ lâu rồi, ngươi có nghe câu 'Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi' không? Ta sợ mình vừa bước ra cửa đã không biết có bao nhiêu tên lưu manh không gọi nổi tên muốn chém chết ta!

- Vậy ta càng không thể đi được!

Hoàng Lục tỏ vẻ trung thành gan dạ.

- Tối nay ta vẫn phải ở bên cạnh ngươi.

Tống Thiên Diệu bất đắc dĩ thở dài.

- Không được, tối nay ngươi nhất định phải lên con tàu đó, nếu ngươi xuất hiện bên cạnh ta, những tâm tư chúng ta đã bỏ ra trước đó sẽ đổ sông đổ biển hết.

Thấy Hoàng Lục vẫn một bộ dáng miễn cưỡng, Tống Thiên Diệu đành phải tiếp tục khuyên nhủ.

- Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ gọi điện thông báo cho Lam Cương, bảo hắn lái xe cảnh sát đưa ta đi, thêm Hiếu thúc bọn họ âm thầm bảo vệ, có ngươi hay không cũng chẳng khác gì.

Hoàng Lục mặt đầy vẻ tổn thương.

- Không phải chứ lão bản? Ta đã chuẩn bị tối nay cùng ngươi sống chết có nhau rồi, ngươi lại nói ra những lời như vậy? Được! Cứ để ngươi tự đi dự yến Hồng Môn đi, ta tự mình ra biển ngắm cảnh!

Hoàng Lục nói xong, xoay người đi ra ngoài cửa.

Phía sau, nụ cười trên mặt Tống Thiên Diệu khi đối diện Hoàng Lục dần dần biến mất, thần tình trở nên vô cùng nghiêm túc.

...

Bốn chiếc xe cảnh sát hú còi vây quanh một chiếc Ford 49 cũ kỹ ở giữa, bình ổn lái về nhà Từ Bình Thịnh.

Bên trong chiếc xe Ford, Lam Cương - ngôi sao đang lên của cảnh sát tự mình lái xe, Tống Thiên Diệu ngồi ở hàng ghế sau, Diêu Xuân Hiếu và Á Tứ ngồi hai bên bảo vệ hắn.

- Sự việc diễn ra như vậy đó, Tống tiên sinh ngươi biết đấy, A Nghiệp với ngươi là anh em họ, ta là người ngoài kẹt ở giữa rất khó xử.

Lam Cương tay nắm vô lăng, mắt nhìn chăm chú con đường phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, than thở với Tống Thiên Diệu.

Nghe Lam Cương kể lại chiến tích anh dũng của Triệu Văn Nghiệp tại câu lạc bộ Kim Nguyên và việc đối đầu với Lữ Lạc, Tống Thiên Diệu cười toe toét.

- Không ngờ A Nghiệp lại có gan như vậy, không tồi, quả không hổ danh là con trai của Châu di!

Lam Cương bất đắc dĩ nói.

- Đại ca, ngươi còn tâm trạng nói đùa sao? Hiện giờ cảnh sát vì vụ tiền giả mà rối tung cả lên, hơn nữa nghe nói gần đây lại có hoàng tỳ lưu thông trên thị trường, thứ này từ khi Lý Tài Pháp chết đi đã biến mất một thời gian dài rồi, lại xuất hiện đúng lúc ngươi đang đánh nhau sống chết với bọn Đài Loan. Nhất ca gần đây ngày nào cũng gọi mấy tên thám tử đến mắng một trận, A Nghiệp lúc này nhảy ra đối đầu với Lữ Lạc, ta lo quỷ Tây một cơn giận đùng đùng sẽ cách chức cả hai bọn họ đấy!

Tống Thiên Diệu nghe vậy cũng nhíu mày, nào là tiền giả nào là hoàng tỳ, xem ra có kẻ đang thừa cơ mình và Đàm Kinh Vĩ minh tranh ám đấu để ngầm đục nước béo cò đây!

- Ta biết rồi, ngươi về nói với A Nghiệp, bảo là ta nói thế, để hắn thời gian này an phận một chút đã.

Tống Thiên Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm vụt qua, lại mở miệng.

- Có truy ra được nguồn gốc của tiền giả và hoàng tỳ không?

Lam Cương lắc đầu.

- Không! Hiện giờ anh em mỗi ngày đi tuần tra ba lần, ngày nào cũng chửi mẹ bọn in tiền giả và làm hoàng tỳ cả trăm lần, nhưng vẫn chẳng có manh mối gì.

Tống Thiên Diệu xoa cằm.

- Ta sẽ sắp xếp thời gian bảo Lục ca bọn họ giúp điều tra, có tin tức sẽ thông báo cho ngươi.

Đây không phải Tống Thiên Diệu nhiều chuyện, chỉ là nghĩ đến có thể vì cuộc tranh đấu giữa mình và Đàm Kinh Vĩ mà cho kẻ khác cơ hội đục nước béo cò, Tống Thiên Diệu trong lòng cũng thấy có chút áy náy. Dù là tiền giả hay hoàng tỳ, hai thứ này đều sẽ mang đến vô số rắc rối cho người dân Hồng Kông, tình lý gì Tống Thiên Diệu cũng thấy mình phải để tâm một chút.

Lam Cương đánh vô lăng, rẽ qua góc phố.

- Thôi, chuyện này chúng ta cảnh sát sẽ từ từ điều tra cho rõ, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bây giờ ngươi vẫn nên lo cho bản thân trước đi, ra ngoài đường một chuyến mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Thống đốc Hồng Kông cũng không oai bằng ngươi!

- Phải đấy! Mạng của Thống đốc Hồng Kông chưa chắc đã đáng giá mười hai triệu đâu!

Tống Thiên Diệu có chút bực bội đá một cái vào lưng ghế trước, bất bình nói.

- Chử Hiếu Trung cái thằng chó chết này, dù sao cũng từng cùng hắn đối phó nhà họ Chương, nói trở mặt là trở mặt, còn chê ta chết chưa đủ nhanh sao?