← Quay lại trang sách

Chương 1025 Ùn ùn kéo tới

Trương tiên sinh, ta biết ngươi còn nhiều khách hàng ở Ma Cao, nhưng hiếm có cơ hội hôm nay chúng ta ngồi cùng nhau, về giá cả ta nghĩ vẫn có thể tiếp tục thảo luận.

Sau khi chiêu dương đông kích tây có hiệu quả, đáy mắt Tống Xuân Trung lộ ra một tia cười, đang định mở miệng lần nữa thì cửa phòng khách sạn đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.

- Không cần nói nữa, Trương tiên sinh phải không? Ngươi có bao nhiêu thuốc phiện, cứ ra giá đi, chúng ta sẽ mua hết.

Một giọng nói ngạo mạn vang lên từ cửa, mọi người trong phòng đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Natawak dẫn Sai Bao và mấy tên thuộc hạ, đang bước vào phòng với vẻ mặt kiêu ngạo.

Papua nhíu mày, liếc nhìn Natawak và đám người đang đứng ở cửa, ra hiệu cho hai tên vệ sĩ người Nga trắng.

Hai tên vệ sĩ người Nga trắng chửi rủa bằng tiếng Nga, bước về phía đám người của Natawak, nắm đấm bóp chặt kêu răng rắc, rõ ràng không coi mấy tên khỉ Thái Lan nhỏ bé này ra gì.

Sai Bao và đám thuộc hạ phía sau lập tức định xông lên, nhưng bị Natawak giơ tay ngăn lại.

- Lần trước ở Hồng Kông, chưa đánh đã với tên lai Nga trắng bên cạnh em gái của Tống Thiên Diệu, lần này gặp hai tên Nga trắng chính hiệu, để ta chơi, các ngươi đứng yên xem kịch!

Natawak nói xong, vặn vặn cổ, tiện tay cởi bỏ chiếc áo vest màu nâu xám trên người ném cho Sai Bao, nhìn chằm chằm hai tên vệ sĩ Nga trắng, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, cúi người nhanh chóng xông lên.

Tiếng đấm đá va chạm vang lên trong phòng khách sạn, nhưng Cố Thiên Thành lại không tập trung vào trận chiến, mà ngay khi nghe thấy ba chữ Tống Thiên Diệu từ miệng Natawak, lập tức cúi đầu nhìn Tống Xuân Trung.

Sắc mặt Tống Xuân Trung không hề thay đổi, ngả người ra sau, tư thế thong dong thoải mái.

- Không vội, cứ xem tiếp.

Hồng Kông, nhà họ Từ.

Dưới sự hộ tống của bốn xe cảnh sát, chiếc Ford 49 chở Tống Thiên Diệu từ từ dừng lại trước cổng lớn nhà họ Từ, Diêu Xuân Hiếu và a Tứ câm điếc xuống xe trước, quan sát xung quanh một cách kín đáo.

- Tống tiên sinh, ta đợi ngươi ra ở đây nhé?

Lam Cương tắt máy xe, quay đầu nhìn Tống Thiên Diệu ngồi ở ghế sau.

Tống Thiên Diệu vốn đã chuẩn bị xuống xe, như thể được Lam Cương nhắc nhở, động tác khựng lại.

- Bảo người đến ngân hàng HSBC mời Thẩm Bật đến, khi ta ra phải gặp được hắn.

Lam Cương gật đầu.

- Biết rồi!

Tống Thiên Diệu cúi người bước ra khỏi xe, Diêu Xuân Hiếu và a Tứ câm điếc lập tức tiến lên, một trái một phải bảo vệ hắn ở giữa.

- Không cần căng thẳng thế, dù có gan trời dạ đất cũng không ai dám động vào ta trước cửa nhà Từ Bình Thịnh.

Tống Thiên Diệu cười cười.

- Hiếu thúc, bây giờ ta vào dự tiệc, vất vả ngươi đợi bên ngoài.

Diêu Xuân Hiếu gật đầu, nhìn theo Tống Thiên Diệu được người nhà họ Từ nhanh chóng đón tiếp, từng bước đi vào cổng lớn nhà họ Từ, rồi mới quay lại xe Ford.

- A Diệu!

Dưới sự dẫn đường của người hầu nhà họ Từ, Tống Thiên Diệu vừa bước vào hậu viện, một giọng nói quen thuộc liền vang lên bên tai.

Cùng với tiếng nói này vang lên, bầu không khí vốn náo nhiệt trong hậu viện lập tức đông cứng lại, tất cả mọi người đồng thời im lặng, đồng loạt nhìn về phía Tống Thiên Diệu đang đứng ở cửa hậu viện, vẻ mặt mỗi người một khác.

Trong hậu viện vốn ồn ào náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại mấy tên tây dương tạo thành dàn nhạc phương Tây đang biểu diễn trên bục cao, mà cảm nhận được bầu không khí đột nhiên thay đổi, mấy tên tây dương rõ ràng cũng không biết chuyện gì xảy ra, hơi mất tập trung, nhịp điệu bản nhạc liền rối loạn vài phần, tiếng đàn cello kéo ra âm thanh chói tai trong đêm.

Mà kẻ gây ra biến cố này là Chử Hiểu Tín, lúc này đang nhanh chóng bước về phía Tống Thiên Diệu, chưa đến gần đã vội vàng mở miệng giải thích.

- A Diệu, hai triệu tiền thưởng đó là đại ca ta lén lút đưa ra, ta hoàn toàn không biết chuyện này, ngươi có tin ta không?

Câu nói này của Chử Hiểu Tín vừa thốt ra, các thương nhân tàu biển Hồng Kông và Thượng Hải ngồi trong hậu viện đều sửng sốt, tiếp theo những người không hiểu rõ về Chử Hiểu Tín lập tức phát ra tiếng cười khẽ chế giễu.

Chử Hiểu Tín quả nhiên giống như tin đồn bên ngoài, đúng là một công tử phá gia mười phần, nhà họ Chử vất vả lắm mới làm đủ mặt mũi để tách biệt với Tống Thiên Diệu, bị một câu nói của hắn phá hỏng công sức.

Tống Thiên Diệu nhìn Chử Hiểu Tín đang tiến lại gần mình, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn đã dự tính trước vô số tình huống có thể xảy ra sau khi vào nhà họ Từ, kể cả cảnh Đàm Kinh Vĩ dùng súng chĩa vào đầu mình cũng đã tính đến, nhưng không ngờ lại đụng phải tên hoạt bảo Chử Hiểu Tín này.

- Này! Ta thực sự không biết, ngươi không tin ta sao?

Chử Hiểu Tín đứng trước mặt Tống Thiên Diệu, thấy hắn không nói gì, vẻ mặt lo lắng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn mở miệng nói.

Tống Thiên Diệu đưa tay xoa xoa thái dương, lại dùng sức chà mạnh mặt.

- Tin! Ngươi là đại ca của ta, làm sao ta có thể không tin ngươi?

Chử Hiểu Tín lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, giọng điệu kiêu ngạo.

- Yên tâm, ta đã dùng danh nghĩa Thái Bình Thân Sĩ để thả tin ra ngoài, ai dám động vào ngươi, ta sẽ ném cả nhà hắn xuống biển...

Tống Thiên Diệu không đợi hắn nói hết câu, vội vàng ngắt lời.