Chương 1032 Sóng gió nổi lên (5)
Vì vậy dường như mọi thứ đã trở nên rõ ràng sau khi tàu hàng chìm xuống, trong đầu Thịnh Triệu Trung lập tức lý ra tất cả các mắt xích trước đây không hiểu được, và mồ hôi lạnh của hắn cũng theo đó mà rơi xuống.
Phải lập tức quay về báo chuyện này cho Đàm Kinh Vĩ, rồi đêm nay lên tàu về Đài Loan, nếu không bọn họ sẽ thực sự không thể quay về nữa.
Thịnh Triệu Trung nuốt nước bọt, không còn giữ được vẻ thong dong như ngày thường, vội vàng quay người đi.
Đêm nay cảng Victoria đặc biệt yên tĩnh, những tên quỷ Anh canh gác ban đêm ở cảng cũng biến mất không còn bóng dáng, Thịnh Triệu Trung trong lòng dấy lên cảm giác nguy hiểm, lối ra của cảng Victoria ngay trước mắt, nhưng giờ đây rơi vào mắt hắn, cái lối ra đó giống như một con thú dữ đang chọn người để ăn thịt.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, xung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, từng cảnh sát thủy lộ mặc đồng phục đột ngột xuất hiện, bao vây chặt xung quanh cảng Victoria.
- Đứng lại! Đừng động đậy!
Một cảnh sát thủy lộ vừa thấy Thịnh Triệu Trung liền rút súng chĩa vào hắn.
Thịnh Triệu Trung giơ cao hai tay, mím môi nhìn quanh, khi thấy hai tên quỷ Anh đứng trước đám đông, sắc mặt hắn đột nhiên lộ vẻ thư thái.
Chỉ cần có bọn quỷ Anh ở đây, những cảnh sát thủy lộ này dù có bị Tống Thiên Diệu mua chuộc cũng không dám tùy tiện nổ súng.
Thịnh Triệu Trung trong lòng nghĩ vậy, đồng thời dùng tiếng Anh lớn tiếng tuyên bố thân phận của mình.
- Ta là quan chức từ Đài Loan đến, lần này đến Hồng Kông là để điều tra một vụ án liên quan đến buôn lậu vào Đại lục.
Sau khi nghe lời Đàm Kinh Vĩ, hai tên quỷ Anh phụ trách điều động thủy cảnh sững sờ, cơn giận ban đầu vì vụ nổ xảy ra trong khu vực quản lý của mình đã tan biến, chuyển thành vẻ nghi hoặc.
- Từ từ đi lại đây, giơ hai tay lên cao!
Một tên quỷ Anh ra lệnh cho Thịnh Triệu Trung bằng tiếng Anh.
Thịnh Triệu Trung nghe theo, giơ cao hai tay, bước từng bước trên mặt đường đá mài mới sửa của Duy Cảng, tiến dần về phía hai tên quỷ Anh.
- Gần đây có ai từ Đài Loan đến không?
- Nghe nói quả thật có hai quan chức Đài Loan đến, chính là để điều tra vụ mất động cơ lần này.
- Vậy vụ nổ này rất khó đổ lên đầu hắn rồi!
Hai tên quỷ Anh ghé tai nhau thì thầm, có vẻ khó xử nhìn Thịnh Triệu Trung đang dần tiến lại gần.
Và ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên phá tan bầu không khí đêm.
Bùm!
Cùng với tiếng súng nổ, Thịnh Triệu Trung đang bước tới bỗng giật nảy mình.
Hắn không thể tin được, từ từ cúi đầu xuống, ngay vị trí ngực có một lỗ máu xuyên qua tim, đang tuôn ra máu tươi.
Thịnh Triệu Trung lảo đảo lùi lại vài bước, trong mắt vẫn còn vẻ bối rối, điều cuối cùng hắn nhìn thấy là bầu trời đêm đầy sao của cảng Victoria.
Khi thi thể Thịnh Triệu Trung đổ ầm xuống đất, trước đám thủy cảnh, cơn giận trong mắt hai tên quỷ Anh như muốn bùng phát.
- Không có lệnh của ta, ai cho các ngươi nổ súng?
Tên quỷ Anh gầm lên giận dữ với tên thủy cảnh vừa nổ súng.
Tên thủy cảnh đó vẫn còn nắm chặt khẩu súng, thân thể run rẩy nhẹ, dường như sợ hãi tột độ.
- Báo cáo cấp trên, đây là lần đầu tiên ta cầm súng, tay run một cái.
Hai tên quỷ còn định tiếp tục nổi giận, Triệu Văn Nghiệp vội vã chạy đến từ xa, liếc nhìn Thịnh Triệu Trung đã ngã xuống đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng nhìn về phía hai tên quỷ Anh.
- Hai vị a sir, chuyện gì mà nổi giận lớn vậy? Oa! Nhanh thế đã bắn chết hung thủ đánh bom tàu, hai vị a sir quả nhiên là khắc tinh của tội ác!
Hai tên quỷ Anh vốn định xử lý luôn cả Triệu Văn Nghiệp - người phụ trách thủy cảnh này, nghe vậy như chợt nảy ra ý tưởng, liên tục gật đầu.
- Đúng vậy, tên này cấu kết với hải tặc cướp tàu hàng Hồng Kông, đã bị chúng ta bắn chết rồi, các ngươi đều là nhân chứng, biết không?
Trong đêm tối, đám thủy cảnh đồng thanh trả lời như sấm.
- Biết!
...
Trước quầy bar câu lạc bộ Kim Nguyên, Lam Cương đặt điện thoại xuống, vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn vốn nghe Tống Thiên Diệu sai đi mượn Thẩm Bật từ ngân hàng HSBC đến cửa nhà họ Từ chờ đợi, vừa mới mượn được người, thủ hạ đã truyền tin có người gọi điện đến câu lạc bộ Kim Nguyên, chỉ đích danh muốn hắn tự mình nghe.
Cuộc gọi từ Ma Cao, Lâu Phượng Vân đang ở Ma Cao, chỉ nói vài câu nhẹ nhàng qua điện thoại, nhưng mang lại sự chấn động cho Lam Cương không kém gì chiếc tàu hàng nghìn tấn bị đánh bom chìm trên mặt biển Duy Cảng.
- Chăm sóc tốt tên giám đốc Thẩm Bật của HSBC đó, ta phải ra ngoài một chuyến!
Lam Cương hoàn hồn, dùng sức xoa mặt, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
Tên tiểu đệ mặc quân phục đứng sau lưng ngạc nhiên hỏi.
- Cương ca? Không phải phải đón Tống tiên sinh ra từ cửa nhà họ Từ sao?
Giọng Lam Cương hơi run.
- Đúng! Đúng! Còn có Tống tiên sinh... Thế này, ngươi phái thêm vài huynh đệ qua đó, trông chừng kỹ Tống tiên sinh, nhớ phải mang súng!
Tên thủ hạ mang vẻ mặt nghi hoặc, nghe theo lệnh Lam Cương rời đi, trong câu lạc bộ chỉ còn lại một mình Lam Cương.
Lam Cương ngồi trước quầy bar, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi đưa tay quay từng số điện thoại quen thuộc.
Tống Thiên Diệu có hơn chục tên quân phục và tiện y mang súng bảo vệ, hơn nữa bản thân hắn cũng có giáo đầu hộ viện, nếu như vậy mà chết thì chỉ có thể nói là hắn mệnh không tốt. Nhưng nếu bây giờ ta bỏ lỡ tin tức Lâu Phượng Vân truyền đến từ Ma Cao, sau này chắc chắn sẽ hối hận cả đời!
Hắn và Lữ Lạc cùng những người này gần đây đã tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không tìm ra manh mối về tiền giả, nhưng lại bị Lâu Phượng Vân ở tận Ma Cao nói trúng phóc, khó trách gần đây bọn Thái Lan đó ai nấy đều bóng bẩy sáng sủa, thì ra trong tay bọn chúng lại giấu cả máy in tiền!