Chương 1038 Ý khó bình
Vậy bây giờ làm sao? Hay là về Ma Cao tiếp tục đóng vai Đại vương thuốc phiện?
- Lần trước bọn Thái Lan chơi lớn như vậy, sẽ không còn ai tin nữa đâu.
Tống Xuân Trung khoát tay, đột nhiên quay mặt lại hỏi Cố Thiên Thành.
- Ngươi còn bao nhiêu tiền, lấy hết ra đây cho ta.
Cố Thiên Thành vội vàng che túi, cảnh giác nhìn về phía Tống Xuân Trung.
- Ngươi định làm gì? Lần trước giết tên Thái Lan ở trang trại, trước sau kiếm được hai triệu, ta chỉ được chia mười vạn, ngươi không định lừa luôn cả mười vạn của ta chứ?
- Tiền của ta đều quyên góp làm quỹ giáo dục rồi, ngươi không biết sao?
Tống Xuân Trung trừng mắt nhìn Cố Thiên Thành.
- Nhanh tay lấy tiền ra đi, vụ làm ăn này xong xuôi, ta chia ngươi hai thành.
- Vậy ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi định làm gì chứ! Trung thúc!
Cố Thiên Thành truy hỏi.
Tống Xuân Trung cười hì hì, móc từ trong túi ra một tờ quảng cáo, trên đó in rõ quảng cáo của một nhà máy sản xuất tóc giả của Anh.
- Nhà máy này vốn là của nhà họ Tống chúng ta, giờ bị bọn quỷ ngoại chiếm mất, tình nghĩa lý lẽ gì ta cũng phải lấy lại cho A Diệu!
- Oa! Ở Hồng Kông lừa tiền của bọn Anh? Trung thúc, ngươi được không đấy?
- Ta không được? Mẹ kiếp ngươi! Ta không được mà ngươi theo ta? Năm đó ở Malaysia, ta còn chẳng biết chữ mà dám làm báo, tiểu tử không nên coi thường người già...
- Chuyện này ngươi kể hai trăm lần rồi, kể cái gì mới đi được không?
- Lần ở Malaysia, tên chủ đồn điền cao su khốn kiếp không trả lương cho công nhân, cũng là ta đứng ra...
- Cái này cũng nghe rồi! Đổi đi!
Hai thầy trò vừa cãi nhau vừa sóng vai rời đi, đi ngược hướng với Tống Thiên Diệu.
Trên đường phố Hồng Kông, xe kéo và ô tô cùng lưu thông, đám đông mặc âu phục và áo dài chen chúc, cuối cùng hòa thành một bức tranh thời đại.
...
Năm 1983, trước cổng trường Trung học Maryknoll Hồng Kông.
Có lẽ vì thế hệ người Hồng Kông già đều lần lượt nhận tổ quy tông, trở về quê hương đại lục chuẩn bị đón Tết, còn thế hệ trẻ Hồng Kông lại không quá hứng thú với ngày lễ này, nên dù đã cuối năm, trên đường phố Hồng Kông vẫn không cảm nhận được chút không khí vui mừng nào trước khi ngày lễ đến.
Một chiếc xe Bentley màu đen từ từ dừng lại trước cổng trường, trong xe, hai người đàn ông trung niên trông có vẻ đã lớn tuổi ngồi cạnh nhau ở hàng ghế trước, nhìn nhau mỉm cười.
- Ta nhớ hồi trẻ đại ca rất thích kiểu phô trương rầm rộ, sao bây giờ lại đổi tính rồi?
Tống Thiên Diệu 51 tuổi, tóc mai đã điểm vài sợi bạc, trên mặt cũng có dấu vết của năm tháng trải qua phong sương, chỉ có giọng nói vẫn còn khỏe khoắn, lúc này đang cười trêu chọc người đàn ông bên cạnh.
Gia tộc họ Chử từng một thời nổi danh ở Hồng Kông, từ khi Chử Diệu Tông chết, Chử Hiếu Trung đã sang Anh phát triển sự nghiệp, tất cả mớ bòng bong đều đổ lên đầu Chử Hiểu Tín - kẻ từng bị các đại gia Hồng Kông coi là đề tài bàn tán sau bữa ăn, và Chử Hiểu Tín dường như cũng từ lúc đó, thực sự bắt đầu trưởng thành, từng bước đi đến ngày hôm nay, đã trở thành chủ tịch đương nhiệm của Thương hội Hồng Kông.
- Tự mình đánh đổ mới biết được sự không dễ dàng của lão đầu và đại ca ngày xưa, lãng phí hơn hai mươi năm đầu đời, may mắn kịp thời tỉnh ngộ.
Chử Hiểu Tín tự giễu cười, có lẽ vì lý do làm việc quá độ, vị hoa hoa công tử từng khiến các danh kỹ ở vũ trường Lệ Trì điên đảo, giờ trông còn già hơn cả Tống Thiên Diệu, giọng nói cũng không còn vẻ ngông cuồng ngạo mạn ngày xưa, mà trở nên có chút khàn đục.
- Vì vậy đến sớm nửa tiếng, là không muốn cho người khác cơ hội đánh bóng giày cho ngươi?
Tống Thiên Diệu cười cười, mở cửa sổ xe, châm một điếu xì gà, giọng điệu thở dài.
- Làm người là như vậy, càng đứng ở vị trí cao, càng không muốn nói nhiều với người khác, vì không còn sức lực như hồi trẻ nữa.
- Đồ khốn!
Chử Hiểu Tín đưa tay vỗ vào đầu Tống Thiên Diệu.
- Ngươi cũng biết không còn sức lực à? Ở đại lục quyên góp nhiều trường học như vậy còn chưa đủ, còn chạy đến Hồng Kông quyên thư viện, ngươi làm từ thiện bắt đại ca phải chạy theo?
Tống Thiên Diệu xoa xoa đầu, lộ ra nụ cười bất lực như ngày xưa sau khi bị Chử Hiểu Tín trêu chọc.
- Ngươi là chủ tịch Thương hội Hồng Kông, những dịp quan trọng như thế này đương nhiên phải ngươi đến dự chứ!
- Đệt!
Chử Hiểu Tín thốt ra một từ tục tĩu mà đã nhiều năm rồi hắn không nói, sau đó vẻ giả vờ giận dữ trên mặt không thể giữ được nữa, cười và đưa tay ôm vai Tống Thiên Diệu.
- Nói thật đi, lần này ngoài việc đến Hồng Kông làm từ thiện, còn có dự định gì khác không? Ta đã mua một biệt thự ở Thái Bình Sơn, ngay bên cạnh ta, khi nào ngươi chuyển về ở?
Tống Thiên Diệu cười híp mắt nói.
- Đại ca, giá nhà ở Thái Bình Sơn cao lắm, biệt thự ngươi mua có đủ chỗ ở không? Ngươi cũng biết ta bây giờ không còn độc thân, phải nuôi cả đống đàn bà con cái, vất vả lắm!
Chử Hiểu Tín cười ha hả, Tống Thiên Diệu trong thoáng chốc như lại thấy người thanh niên kiêu ngạo năm xưa, dùng giọng điệu khoe khoang nói lớn.
- Không đủ chỗ ở á? Đại ca ngươi bây giờ là thân phận gì? Một cuộc điện thoại là khiến Lý Siêu Nhân tặng thêm mấy căn biệt thự! Hắn dám không nghe thì ngày mai đừng hòng làm ăn! Đồ chó chết, tưởng ở Malaysia thấy được chút thế diện là có thể coi thường đại ca ngươi sao? Đệt!
Tống Thiên Diệu hơi ngẩn người, sau đó không nhịn được bật ra một tràng cười sảng khoái, Chử Hiểu Tín cũng nhếch mép cười, rồi nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng không khỏi cùng Tống Thiên Diệu cười vang.
Hồi lâu sau, tiếng cười ngừng lại.
- Chuyện chuyển đến Hồng Kông để sau nói tiếp, đã đến giờ rồi.
Tống Thiên Diệu nhìn đồng hồ đeo tay.
- Đại ca, xuống xe thôi.
Chử Hiểu Tín cởi dây an toàn, đang định cùng Tống Thiên Diệu xuống xe, thì một tràng cãi vã kịch liệt bên ngoài xe bỗng thu hút sự chú ý của hai người.
-...Đồ khốn! Hỏi thằng phế vật này xem! Tại sao anh em kết nghĩa của ta lại thương nó như vậy!
Cách chiếc xe Bentley không xa, mấy thanh niên mặc đồng phục trường Maryknoll đang lớn tiếng cãi nhau.
Một thanh niên trông có vẻ văn nhã, lúc này đang kẹp điếu thuốc, dùng tay chỉ vào người cao lớn nhất trong đám thanh niên đối diện, ánh mắt mang vẻ hung ác khó tả.
- Đệt!
Phùng Chí Vinh bị Hoắc Đông Tuấn đột nhiên nổi điên dọa cho giật mình, nhưng lập tức vung nắm đấm đánh về phía đầu Hoắc Đông Tuấn!
Hoắc Đông Tuấn nghiêng người tránh cú đấm này! Chân trái bất ngờ đá mạnh! Đạp thật mạnh vào bụng dưới của Phùng Chí Vinh! Khiến Phùng Chí Vinh lùi lại ba bốn bước!
Chưa kịp để mọi người phản ứng! Hoắc Đông Tuấn đã lao tới túm tóc Phùng Chí Vinh! Ấn mạnh đầu hắn xuống! Rồi một cú đầu gối đánh vào mặt Phùng Chí Vinh!
- Đại ca! Đại ca! Đồ chó! Mang theo mấy miếng sắt vụn mà tưởng mình là đại ca rồi!
Hoắc Đông Tuấn đánh trúng một đòn rồi buông tay, mặc kệ Phùng Chí Vinh ôm mũi đầy máu trốn sang một bên! Lại lao vào mấy đàn em của Phùng Chí Vinh!
Một cú đấm thẳng đánh trúng mắt một tên, rồi xoay người đá bay gã đang định ôm lấy eo mình từ phía sau, dáng vẻ kiêu ngạo chỉ vào ba người còn lại đối diện.
- Lại đây! Ta thích một đánh năm!
- Đệt mẹ! Đám phế vật này thật hung hãn! Dám đến chặn đường Tuấn ca! Thật không biết chữ chết viết thế nào! Cả đám tiểu đệ ở phố Nguyệt Hoa Quán Đồng đều biết Tuấn ca đánh giỏi nhất!
Một giọng nói vang lên bên ngoài vòng chiến, giọng nói này vừa cất lên, ba học sinh vốn còn định quấy rối Hoắc Đông Tuấn đều sững người, ngoái đầu nhìn, một người đầu óc nhanh nhạy đỡ Phùng Chí Vinh đầy máu mặt dậy.
- Đại ca, là bọn Lâm Trí Tuệ.
Phùng Chí Vinh lúc này đầu óc còn choáng váng, nghe lời đàn em, vẫy vẫy tay.
- Chúng ta đi trước, tìm cơ hội xử lý bọn chúng sau.
Hoắc Đông Tuấn cũng không ngăn cản, để mặc mấy người chạy đi thảm hại, chỉ chặn lại tên đàn em của Phùng Chí Vinh bị đánh trong nhà vệ sinh, cười híp mắt nói.
- Lần sau lấy ảnh khiêu dâm của anh em ta để thủ dâm mà không trả tiền đúng hạn, thì đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa, chuẩn bị thuê phòng bệnh viện ở dài hạn đi! Còn nữa! Lần sau nhớ lau sạch những tấm ảnh của ta sau khi thủ dâm xong! Rất nhiều khách hàng của ta phàn nàn ảnh có mùi mắm tôm!
Tên học sinh cúi đầu đáp ứng, Hoắc Đông Tuấn vẫy tay.
- Cút đi.
Trong xe Bentley, Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu thu hết vào mắt cảnh tượng này.
Tống Thiên Diệu nhìn Hoắc Đông Tuấn đang dặn dò thuộc hạ, quay đầu lại nhìn Chử Hiếu Tín, cười híp mắt nói.
- Lão đại, ngài có thấy giống như đang nhìn thấy bản thân mình lúc còn trẻ không?
- Đồ khùng!
Chử Hiếu Tín khoát tay, nhìn Hoắc Đông Tuấn và đồng bọn bên ngoài cửa sổ xe với vẻ chê bai.
- Không biết Hồng Kông bây giờ sao nữa, đầy đường toàn là bọn trẻ trâu, nên để Lữ Nhạc và đám đó bay từ Canada về, dạy dỗ lại lũ hậu sinh vô học này một trận mới được.
Tống Thiên Diệu nhìn Hoắc Đông Tuấn đang cúi đầu nói gì đó với đồng bọn ở xa, khẽ nhếch môi cười, không nói gì.
Chử Hiếu Tín tự nói.
- Bây giờ ngươi làm từ thiện ở Hồng Kông vô dụng thôi! Thế hệ trẻ này hỏng bét rồi! Muốn làm từ thiện thì đợi sau năm 97 hãy làm, đồ khốn người Anh chẳng biết quản lý thành phố này, chỉ biết gây rối!
- Không phải vậy đâu.
Tống Thiên Diệu nhìn nhóm Hoắc Đông Tuấn, giọng cảm khái.
- Có lẽ do tuổi tác, ta thấy thanh niên có sức sống chưa chắc đã là chuyện xấu. Lão đại, nói thật, ngươi còn nhớ lúc trẻ mình còn chơi lớn hơn bọn họ không?
- Im đi! Vừa về đã chọc ghẹo lão đại, ta hẹn Kim Nha Lôi và mấy người khác rồi, tối nay nhất định phải rót rượu cho ngươi say chết!
Bên tai vẫn vang lên tiếng chửi bới tức giận của Chử Hiếu Tín, nhưng Tống Thiên Diệu lại chăm chú nhìn ra ngoài xe, nhóm Hoắc Đông Tuấn khoác vai nhau, đùa giỡn vui đùa dần đi xa.
Quả nhiên là già rồi, lại bắt đầu ghen tị với người trẻ. Tống Thiên Diệu thu hồi ánh mắt, nhìn khuôn mặt đã in dấu thời gian của mình trong gương chiếu hậu, nhe răng cười, khẽ lắc đầu.
Ba mươi năm nhìn lại, trở về Hồng Kông, rốt cuộc vẫn khó lòng bình thản.
Hết!