← Quay lại trang sách

Chương 44

Có người đến là vương tử, có người là đại thần.

Agoura cho đến khi nhập tọa cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng vừa rồi, trước mắt hắn ta dường như vẫn là bóng dáng Quý phi kia.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, hắn ta quay về trạm dịch, lập tức hỏi thăm về vị Quý phi nương nương này.

Trên đời này sao lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy?

Agoura duyệt nữ nhân vô số, đến nay đã hơn ba mươi tuổi, hơn ba mươi năm qua hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử nào mỹ lệ đến vậy, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái, liền suốt đời không quên.

Rất nhanh, người thủ hạ được phái đi tìm hiểu đã quay về, bẩm báo vài việc.

Trình Lê chưa chính thức được sắc phong, là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử.

Agoura thẳng thắn nói: “Nhưng có khả năng bị biếm xuống không ?”

Người thủ hạ kia chậm rãi lắc đầu: “Chỉ cần là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, thì tuyệt không có khả năng…”

Agoura nghĩ tới, một mỹ nhân như vậy, dù không có thân phận mẹ đẻ của hoàng trưởng tử đi chăng nữa, hoàng đế Trung Nguyên cũng không thể nào nỡ lòng ban tặng.

Agoura suốt đêm trằn trọc, đến mức ngủ không yên, hồn khiên mộng nhiễu.

Cùng đêm đó.

Ban ngày vạn dặm không mây, ánh mặt trời vừa đúng độ. Đến ban đêm đột nhiên gió lớn, mưa xuống.

Trình Lê vừa nhắm mắt, mơ màng đi vào giấc ngủ, liền bị một tiếng sấm sét đánh thức.

Nàng ôm ngực, mở mắt, rất lâu sau vẫn chưa ngủ lại được.

Nàng không biết vì sao, lại nhớ đến Vương tử Yết Hồ mà nàng gặp ban ngày.

Nàng không biết mình vì sao lại nghĩ đến hắn ta, sau khi nghĩ xong, lại nghĩ đến chuyện nàng mưu tính trốn đi.

Có lẽ là bên cạnh thực sự không có người nào có thể giúp đỡ, nàng thế nhưng lại nghĩ đến một “sắc quỷ dị bang”.

Rất rõ ràng, muốn thoát đi từ tay người khác ngoài Tiêu Hoài Huyền, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc thoát khỏi tay Tiêu Hoài Huyền.

Người khác không biết tâm tư của nàng, không thể nào phòng bị nàng như vậy.

Đã không thể “ch·ết” đi được, lại vẫn tồn tại để thoát đi; có lẽ nàng có thể thay đổi suy nghĩ một chút.

Có thể thử tìm cách đi ra ngoài, rồi lại “ch·ết” để thoát đi.

Trình Lê tuy không có nhiều kinh nghiệm với nam nhân, nhưng một loại trực giác mách bảo nàng, chỉ cần nàng muốn, Vương tử Yết Hồ kia sẽ mất lý trí, mưu sự giùm nàng, mang nàng đi ra ngoài.

Suy nghĩ xong, Trình Lê trong lòng bồn chồn lo lắng.

Hơn một tháng không có lối thoát, không có cơ hội, sự việc đột nhiên lại có kỳ ngộ.

Chỉ là xem nàng, có dám hay không?

Có người đến là vương tử, có người là đại thần.

Agoura cho đến khi nhập tọa cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng vừa rồi, trước mắt hắn ta dường như vẫn là bóng dáng Quý phi kia.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, hắn ta quay về trạm dịch, lập tức hỏi thăm về vị Quý phi nương nương này.

Trên đời này sao lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy?

Agoura duyệt nữ nhân vô số, đến nay đã hơn ba mươi tuổi, hơn ba mươi năm qua hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử nào mỹ lệ đến vậy, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái, liền suốt đời không quên.

Rất nhanh, người thủ hạ được phái đi tìm hiểu đã quay về, bẩm báo vài việc.

Trình Lê chưa chính thức được sắc phong, là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử.

Agoura thẳng thắn nói: “Nhưng có khả năng bị biếm xuống không ?”

Người thủ hạ kia chậm rãi lắc đầu: “Chỉ cần là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, thì tuyệt không có khả năng…”

Agoura nghĩ tới, một mỹ nhân như vậy, dù không có thân phận mẹ đẻ của hoàng trưởng tử đi chăng nữa, hoàng đế Trung Nguyên cũng không thể nào nỡ lòng ban tặng.

Agoura suốt đêm trằn trọc, đến mức ngủ không yên, hồn khiên mộng nhiễu.

Cùng đêm đó.

Ban ngày vạn dặm không mây, ánh mặt trời vừa đúng độ. Đến ban đêm đột nhiên gió lớn, mưa xuống.

Trình Lê vừa nhắm mắt, mơ màng đi vào giấc ngủ, liền bị một tiếng sấm sét đánh thức.

Nàng ôm ngực, mở mắt, rất lâu sau vẫn chưa ngủ lại được.

Nàng không biết vì sao, lại nhớ đến Vương tử Yết Hồ mà nàng gặp ban ngày.

Nàng không biết mình vì sao lại nghĩ đến hắn ta, sau khi nghĩ xong, lại nghĩ đến chuyện nàng mưu tính trốn đi.

Có lẽ là bên cạnh thực sự không có người nào có thể giúp đỡ, nàng thế nhưng lại nghĩ đến một “sắc quỷ dị bang”.

Rất rõ ràng, muốn thoát đi từ tay người khác ngoài Tiêu Hoài Huyền, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc thoát khỏi tay Tiêu Hoài Huyền.

Người khác không biết tâm tư của nàng, không thể nào phòng bị nàng như vậy.

Đã không thể “ch·ết” đi được, lại vẫn tồn tại để thoát đi; có lẽ nàng có thể thay đổi suy nghĩ một chút.

Có thể thử tìm cách đi ra ngoài, rồi lại “ch·ết” để thoát đi.

Trình Lê tuy không có nhiều kinh nghiệm với nam nhân, nhưng một loại trực giác mách bảo nàng, chỉ cần nàng muốn, Vương tử Yết Hồ kia sẽ mất lý trí, mưu sự giùm nàng, mang nàng đi ra ngoài.

Suy nghĩ xong, Trình Lê trong lòng bồn chồn lo lắng.

Hơn một tháng không có lối thoát, không có cơ hội, sự việc đột nhiên lại có kỳ ngộ.

Chỉ là xem nàng, có dám hay không?