← Quay lại trang sách

Chương 69

Cung nữ cúi đầu đáp khẽ: “Nương nương nhìn qua thì không có gì lạ, chỉ là có chút đờ đẫn, có chút hỗn loạn.”

Tiêu Hoài Huyền hỏi tiếp: “Có nói gì không?”

Cung nữ đáp: “Nương nương có hỏi nô tỳ và mấy người khác, rằng... Hoàng hậu nói nàng là ‘nhị gả’ là có ý gì?”

Nghe đến đó, Tiêu Hoài Huyền siết chặt tay, ngẩng đầu, ánh mắt sâu lạnh như đầm nước đóng băng.

Hắn biết nữ nhân kia không dám nói hết mọi chuyện, vậy nên mới hỏi thẳng cung nữ này.

“Lúc ấy Hoàng hậu đã nói những gì, ngươi một chữ cũng không được sót, kể lại toàn bộ cho trẫm nghe.”

Cung nữ lập tức tuân lệnh, một chữ cũng không thiếu, đem từng câu từng chữ Thẩm Tĩnh Nghi đã nói thuật lại.

Tiêu Hoài Huyền nghe xong, sát ý trong lòng dâng trào. Hắn hiện giờ, chỉ muốn lập tức phế hậu!

“Vậy các ngươi trả lời thế nào?” – hắn hỏi.

Cung nữ đáp: “Nô tỳ và những người khác khuyên nương nương đừng để tâm, nói ý của Hoàng hậu là chỉ nương nương từng đính hôn với người khác.”

Câu trả lời này xem như làm Tiêu Hoài Huyền hài lòng đôi chút.

Thế nhưng cung nữ lại không nhịn được mà lỡ miệng nói thêm một câu: “Bệ hạ, nhưng chuyện này... bên ngoài ai cũng biết cả rồi ạ...”

Nàng ấy nói chính là việc nương nương từng đính hôn với Thái tử tiền triều.

Một lời nói dối, sẽ phải dùng hàng loạt lời dối khác để che lấp.

Dối trá vĩnh viễn không phải sự thật. Rồi sẽ có ngày bại lộ.

Chẳng lẽ bệ hạ muốn giấu diếm nàng cả đời? Trừ phi không để nương nương tiếp xúc với người ngoài, nếu không, những chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết!

Nhưng vừa dứt lời, cung nữ đã lập tức hối hận, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, tự mình tát vào miệng.

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ lắm lời!”

Sắc mặt Tiêu Hoài Huyền trầm hẳn xuống.

Giữ nàng lại, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Không giữ được thì…..

Nhưng Tiêu Hoài Huyền, chính là muốn giữ nàng lại!

Sau khi biết rõ mọi chuyện, hắn mới dám bước vào phòng nàng.

Trình Lê tựa vào giường, ánh mắt vẫn mơ hồ, tim đập “thình thịch” không ngừng.

Nàng chỉ mấthi năm ký ức, đôi khi mơ hồ, đôi khi lúng túng, nhưng không phải ngu ngốc.

Vì sao khi nghe thấy ma ma nhắc đến cái tên "Khương Thừa Linh", nàng lại cảm thấy quen thuộc?

Vì sao khi nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói ra những lời kia, nàng cũng thấy lờ mờ như đã từng gặp qua?

Còn nữa... tại sao, khi nghe Tiêu Hoài Huyền kể về những chuyện giữa họ, nàng lại chẳng có lấy một chút cảm giác quen thuộc?

Nửa phần... cũng không có...

Đang mải suy nghĩ, rèm châu bất chợt va vào nhau, phát ra tiếng lanh canh.

Trình Lê quay đầu lại, chậm rãi nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy nam nhân kia, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào...

Cung nữ cúi đầu đáp khẽ: “Nương nương nhìn qua thì không có gì lạ, chỉ là có chút đờ đẫn, có chút hỗn loạn.”

Tiêu Hoài Huyền hỏi tiếp: “Có nói gì không?”

Cung nữ đáp: “Nương nương có hỏi nô tỳ và mấy người khác, rằng... Hoàng hậu nói nàng là ‘nhị gả’ là có ý gì?”

Nghe đến đó, Tiêu Hoài Huyền siết chặt tay, ngẩng đầu, ánh mắt sâu lạnh như đầm nước đóng băng.

Hắn biết nữ nhân kia không dám nói hết mọi chuyện, vậy nên mới hỏi thẳng cung nữ này.

“Lúc ấy Hoàng hậu đã nói những gì, ngươi một chữ cũng không được sót, kể lại toàn bộ cho trẫm nghe.”

Cung nữ lập tức tuân lệnh, một chữ cũng không thiếu, đem từng câu từng chữ Thẩm Tĩnh Nghi đã nói thuật lại.

Tiêu Hoài Huyền nghe xong, sát ý trong lòng dâng trào. Hắn hiện giờ, chỉ muốn lập tức phế hậu!

“Vậy các ngươi trả lời thế nào?” – hắn hỏi.

Cung nữ đáp: “Nô tỳ và những người khác khuyên nương nương đừng để tâm, nói ý của Hoàng hậu là chỉ nương nương từng đính hôn với người khác.”

Câu trả lời này xem như làm Tiêu Hoài Huyền hài lòng đôi chút.

Thế nhưng cung nữ lại không nhịn được mà lỡ miệng nói thêm một câu: “Bệ hạ, nhưng chuyện này... bên ngoài ai cũng biết cả rồi ạ...”

Nàng ấy nói chính là việc nương nương từng đính hôn với Thái tử tiền triều.

Một lời nói dối, sẽ phải dùng hàng loạt lời dối khác để che lấp.

Dối trá vĩnh viễn không phải sự thật. Rồi sẽ có ngày bại lộ.

Chẳng lẽ bệ hạ muốn giấu diếm nàng cả đời? Trừ phi không để nương nương tiếp xúc với người ngoài, nếu không, những chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết!

Nhưng vừa dứt lời, cung nữ đã lập tức hối hận, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, tự mình tát vào miệng.

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ lắm lời!”

Sắc mặt Tiêu Hoài Huyền trầm hẳn xuống.

Giữ nàng lại, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Không giữ được thì…..

Nhưng Tiêu Hoài Huyền, chính là muốn giữ nàng lại!

Sau khi biết rõ mọi chuyện, hắn mới dám bước vào phòng nàng.

Trình Lê tựa vào giường, ánh mắt vẫn mơ hồ, tim đập “thình thịch” không ngừng.

Nàng chỉ mấthi năm ký ức, đôi khi mơ hồ, đôi khi lúng túng, nhưng không phải ngu ngốc.

Vì sao khi nghe thấy ma ma nhắc đến cái tên "Khương Thừa Linh", nàng lại cảm thấy quen thuộc?

Vì sao khi nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói ra những lời kia, nàng cũng thấy lờ mờ như đã từng gặp qua?

Còn nữa... tại sao, khi nghe Tiêu Hoài Huyền kể về những chuyện giữa họ, nàng lại chẳng có lấy một chút cảm giác quen thuộc?

Nửa phần... cũng không có...

Đang mải suy nghĩ, rèm châu bất chợt va vào nhau, phát ra tiếng lanh canh.

Trình Lê quay đầu lại, chậm rãi nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy nam nhân kia, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào...