← Quay lại trang sách

Chương 18 Cửa thứ hai

Mặc dù còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nhưng nhất thời khó mà làm sáng tỏ hết. Lâm Thu Thạch ăn xong bữa sáng, bóng gió tỏ ý muốn về nhà, đi đột ngột quá nên đã kịp cho mèo ăn đâu.

“Đi đi.” Nguyễn Nam Chúc dễ dàng đồng ý, đồng thời thông báo thứ Sáu sẽ tới tìm cậu, dặn cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Thu Thạch nói: “Chuẩn bị sẵn sàng nghĩa là thứ Sáu tôi sẽ vào cửa ấy à?”

Nguyễn Nam Chúc điềm nhiên “ừ” một tiếng.

Nghĩ đến việc sắp vào cửa, đồ ăn bỗng nhiên trở nên thật khó nuốt. Bữa sáng kết thúc, Nguyễn Nam Chúc y lời tiễn Lâm Thu Thạch về nhà. Trên đường đi hai bên không nói chuyện, mãi tới khi Lâm Thu Thạch xuống xe, Nguyễn Nam Chúc mới bảo: “Thứ Sáu gặp.”

Lâm Thu Thạch gật đầu, dịu giọng nói cảm ơn.

Nguyễn Nam Chúc lái xe rời đi, còn Lâm Thu Thạch quay trở về nhà mình.

Hạt Dẻ thấy chủ về vẫn nằm ườn trên sofa, Lâm Thu Thạch gọi tên nó cũng không động đậy, chỉ uể oải lắc đuôi tỏ vẻ hoàng thượng biết cưng về rồi.

Lâm Thu Thạch nhân cơ hội lao vào bế, Hạt Dẻ bị tập kích bất ngờ không thể chạy thoát, nhưng thái độ rõ ràng không hào hứng là mấy.

Lâm Thu Thạch: “Hạt Dẻ, cho ba vuốt một tí nào.”

Cậu vừa thò tay ra, Hạt Dẻ bất ngờ nhấc chân sau cào qua. Lâm Thu Thạch lĩnh trọn một cước vào mặt, tủi thân đến chảy cả nước mắt, biết rằng mình lúc này vẫn chưa được phép nhận ân sủng từ hoàng thượng.

Ngày hôm sau, thứ Hai.

Lâm Thu Thạch đi làm như thường lệ, cậu nhắc đến chuyện nghỉ việc với ông chủ.

Sếp nghe nói Lâm Thu Thạch muốn nghỉ việc, dĩ nhiên dùng đủ mọi cách giữ chân, thậm chí còn hứa tăng lương lên chức cho Lâm Thu Thạch.

Thái độ của Lâm Thu Thạch ngược lại vô cùng kiên quyết. Trước đây cậu còn hơi do dự, không nỡ nghỉ, nhưng vào lúc này hoàn toàn chẳng lưu luyến gì. Sắp chết đến nơi rồi, dĩ nhiên cần ưu tiên làm việc mình muốn làm chứ. Lâm Thu Thạch còn chưa biết liệu mình có thể vượt qua cánh cửa kế tiếp hay không, cho nên cậu không muốn lãng phí quãng thời gian quý báu còn lại cho công việc.

Ông chủ thấy khuyên nhủ không được, bèn tỏ vẻ tiếc nuối mà đồng ý cho Lâm Thu Thạch nghỉ việc.

Rốt cuộc đã được giải thoát khỏi kiếp tăng ca mỗi ngày. Lâm Thu Thạch thở một hơi nhẹ nhõm, quyết định sẽ hưởng thụ cho tốt vài ngày quý giá còn lại.

Vào những lúc như thế này, người với người biểu lộ rất khác nhau. Có người khổ sở bất an suốt thời gian chờ đợi, lại có người rất vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng.

Năm ngày trôi qua vùn vụt, tối thứ Sáu định mệnh đã đến.

Mấy ngày này Lâm Thu Thạch đến thư viện, tìm kiếm được khá nhiều tư liệu liên quan đến Con chim nhà Fitcher . Khổ nỗi tìm cách nào cũng chỉ xoay quanh câu chuyện cổ tích máu me kia, không có nhiều thông tin hữu ích.

Tám giờ tối thứ Sáu, nhà Lâm Thu Thạch vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Thu Thạch đi ra, khi mở cửa cậu hoàn toàn bất ngờ. Trước mặt Lâm Thu Thạch là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc váy dài, trang điểm nhẹ, ngoại hình thuộc tuýp mỹ nữ cổ điển. Cô gái không biểu lộ nhiều cảm xúc, khẽ nói: “Lâm Thu Thạch?”

Lâm Thu Thạch: “Má nó! Nguyễn Nam Chúc!”

Nguyễn Nam Chúc: “Gọi là Nguyễn Bạch Khiết được rồi, cảm ơn.”

Lâm Thu Thạch trợn tròn hai mắt: “Tại sao anh phải mặc đồ phụ nữ??”

Nguyễn Nam Chúc: “Sở thích cá nhân.”

Lâm Thu Thạch: “…” Nguyễn Nam Chúc đã từng nói đây là sở thích cá nhân của hắn. Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc ăn mặc như thế này, cậu vẫn cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng.

Là một kẻ chất phác, ngày ngày chỉ biết cắm đầu tăng ca, hoàn toàn không biết trên đời có một trò mang tên nam giả nữ, Lâm Thu Thạch giây phút này chịu đả kích không nhỏ. Cậu thần hồn tan nát mở cửa cho Nguyễn Nam Chúc, vẻ mặt bi thương cùng cực.

“Anh bị sao đấy?” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nghĩ mình sắp chết luôn hả?”

Lâm Thu Thạch: “Không, không có gì.” Lâm Thu Thạch quá buồn, buồn rười rượi đến mức không thể khống chế vẻ mặt nữa.

Chẳng biết ai trang điểm cho Nguyễn Nam Chúc mà đường đường một trang nam tử không có chút gì ẻo lả hay nữ tính gì, giờ đây trông vô cùng điềm đạm đáng yêu. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều dào dạt tình ý. Ngoại trừ chiều cao quá khổ và giọng nói ra, không ai có thể nhận ra hắn là đàn ông.

“So với mạng sống, tự trọng chẳng là cái thá gì.” Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống sofa. Hạt Dẻ nhảy thẳng lên đầu gối của hắn: “Dĩ nhiên không phải lần nào tôi cũng làm vậy, lần này do tôi nhận khách.”

“Nhận khách cái gì?” Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm Nguyễn Nam Chúc, mặt lộ vẻ thèm muốn… cho vuốt mèo với hu hu.

Nguyễn Nam Chúc: “Ánh mắt anh biến thái quá đấy.”

Lâm Thu Thạch: “… Thế à?”

Nguyễn Nam Chúc: “Phải.”

Lâm Thu Thạch rót lệ đau thương.

Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn đồng hồ, giục Lâm Thu Thạch đi thay quần áo, còn dặn phải chọn bộ đồ thường ngày ít mặc. Lâm Thu Thạch không hỏi lý do, thay đồ xong, Nguyễn Nam Chúc mới nói: “Tốt nhất đừng để những người trong đó nhận ra anh ngoài đời thực.”

“Nghĩa là sao?” Lâm Thu Thạch: “Nhận ra thì sao?”

Nguyễn Nam Chúc: “Sau này anh sẽ biết.”

Nói xong hắn còn thêm một câu: “Hòm hòm rồi đấy, xuất phát thôi.” Hắn thả Hạt Dẻ xuống đất, đứng dậy tiến đến bên cửa.

Lâm Thu Thạch theo sau Nguyễn Nam Chúc. Khi cánh cửa nhà mở ra, Lâm Thu Thạch nhận thấy khung cảnh ở hành lang đã thay đổi. Hành lang dài quen thuộc biến mất, thay vào đó là mười hai cánh cửa sắt lạnh lẽo. Một trong mười hai cánh cửa có giấy niêm phong màu đỏ, đó có lẽ chính là cửa lần trước Lâm Thu Thạch từng đi qua.

Lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, Lâm Thu Thạch vẫn khó mà giữ cho trái tim khỏi đập nhanh.

Nguyễn Nam Chúc làm cử chỉ mời, Lâm Thu Thạch bèn vặn thử tay nắm cửa.

Một cái, hai cái, khi gần đi tới cửa cuối cùng, Lâm Thu Thạch mới thấy tay nắm khẽ nhúc nhích. “Cạch”. Cánh cửa lớn trông vô cùng nặng nề mở ra khi vừa đẩy nhẹ.

Giống như trước đây, chỉ cần hơi kéo cửa, Lâm Thu Thạch đã cảm thấy một luồng sức mạnh lớn ập tới, kéo cơ thể cậu vào trong cửa. Sau đó cảnh vật thay đổi, trước mắt cậu xuất hiện một tòa cao ốc.

Bốn phía tòa nhà đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ các tầng lầu phát ra, như tiếng mời gọi những vị khách lạ mặt.

Lâm Thu Thạch ngoái nhìn tứ phía, không thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc đâu cả. Thậm chí quanh cậu cũng không còn người nào khác. Sau giây lát do dự, Lâm Thu Thạch sải bước tiến về tòa nhà trước mặt.

Đến trước tòa nhà, Lâm Thu Thạch thấy một nhóm sáu, bảy người tập trung ở cửa thang máy. Có người vẻ mặt bình thản, có kẻ trông khá suy sụp, đang to tiếng chất vấn người xung quanh.

Lâm Thu Thạch lại gần, nghe thấy có tiếng người đang gào lên: “Đây là đâu? Mấy người là ai? Tôi báo cảnh sát đó!”

Lâm Thu Thạch nhanh chóng hiểu ra, người đàn ông đang quát tháo kia chắc là lần đầu tiên bước vào trong cửa.