← Quay lại trang sách

Chương 22 Trứng gà dính máu

Sau khi đến nơi này, bọn họ đã ăn vài bữa cơm do bà mẹ nấu.

Các bữa cơm có đặc điểm chung là, món ăn hầu như chỉ toàn rau, rất khó thấy đồ mặn, về cơ bản bữa nào có trứng gà đã coi là thịnh soạn lắm rồi. Hứa Hiểu Chanh đã từng than thở oán trách về chuyện này khá nhiều lần.

Vậy mà hôm nay đồ ăn khác hẳn, trong nước canh màu nhạt nổi lên những viên thịt đỏ thẫm nom thật thích mắt. Thịt trông đẹp vô cùng, một màu đỏ sậm làm xiêu lòng người. Mùi thơm đậm đà len lỏi vào khứu giác của các thực khách, nếu không phải vừa chứng kiến hiện trường sát nhân ghê rợn, e rằng tất cả họ đều chảy nước miếng.

“Mọi người ăn đi.” Bà mẹ nói: “Sao không ăn? Tôi cố ý làm riêng cho mọi người đấy.” Mái tóc bà ta hơi rối, gương mặt cười mỉm trông rờn rợn, bà ta đứng bên bàn, khẽ nói: “Ngon lắm đấy.”

Có điều không một ai động đũa.

Tuy những viên thịt trước mắt trông rất hấp dẫn, nhưng tất cả mọi người không khỏi liên tưởng đến một việc quan trọng: Thịt này rốt cuộc là thịt gì.

“Sao mọi người không ăn?” Bà mẹ tiếp tục hỏi vẻ nghi ngờ, bà ta vén nhẹ lọn tóc bên tai, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt: “Ngon lắm đấy.”

Bà ta đưa miếng thịt lên miệng, những chiếc răng trắng phớ nghiến qua thớ thịt đỏ hồng, trông có vẻ thơm ngọt lắm.

Hứa Hiểu Chanh lấy tay che miệng, chắc là thấy cảnh tượng trước mắt nên buồn nôn, sắc mặt những người còn lại cũng không dễ coi cho lắm. Bà mẹ cơ hồ không chú ý gì đến những điều đó, bà ta gắp miếng thịt thứ hai, tiếp tục đưa vào miệng với vẻ mãn nguyện, nhai nhồm nhoàm.

“Rào rạo.” Nhai một lúc, từ trong miệng bà mẹ phát ra âm thanh như xương bị nghiền nát. Đến mức này thì Hứa Hiểu Chanh không thể nhịn được nữa, cô đứng bật dậy lao vào nhà vệ sinh.

Những người khác đều lần lượt rời bàn ăn, muốn tránh khỏi bà mẹ và tô canh thịt càng xa càng tốt.

Bà mẹ trông thấy dáng vẻ khiếp hãi của họ thì tỏ ra không hiểu, vừa ăn vừa lầm bầm nói, món ăn tôi nấu không ngon ư? Mấy đứa nhà tôi chúng nó thích lắm.

Không ai nói gì, trong lúc này họ đều nhớ tới món bánh mì khô khốc, ít nhất thứ đó sẽ không xuất hiện vấn đề.

Trong bữa ăn, hai đứa bé còn lại cũng xuất hiện. Chúng nắm tay nhau đứng ở cửa, im lặng nhìn người mẹ đang ăn như chết đói.

Lâm Thu Thạch ngồi khá gần hai đứa bé, cậu lẳng lặng quan sát qua khóe mắt, nhận ra đúng như lời Nguyễn Nam Chúc nói, trên vai một đứa có bụi phát sáng, một đứa thì có trên tóc. Lâm Thu Thạch nhớ Nguyễn Nam Chúc từng nói, đứa bé trên vai có bột sáng là Tiểu Thập, đứa trên đầu có bột sáng là Tiểu Thổ. Như vậy cô bé bị giết chính là chị cả Tiểu Nhất.

Các cô bé vẫn xuất quỷ nhập thần như thường lệ, chỉ lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bữa trưa hôm nay khiến tất cả mọi người đều vô cùng khó chịu. Cứ nghĩ bữa tối sẽ khá hơn một chút, nào ngờ bà chủ lại bê ra một tô canh xương nóng hổi.

Canh gồm có xương hầm với củ cải, mùi hương nồng đượm thêm một lần xộc vào mũi mọi người.

Cả ngày nay chưa có gì vào bụng, vậy mà nhìn thấy tô canh xương, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Trương Tinh Hỏa nhịn không được chửi thầm: “Mấy ngày trước thèm thịt thì chẳng có mà ăn, mẹ kiếp, hôm nay thì thịt ở đâu ra mà lắm.”

“Thịt này anh dám ăn không?” Đường Dao Dao rõ ràng cũng bực bội trong người: “Có trời biết là thịt gì.”

Bà mẹ thấy vẫn không ai chịu ăn, cũng không nài thêm, bà ta cầm tô canh lên tự húp một mình. Tuy trong nhóm chưa ai nếm, không hiểu sao họ cảm thấy món này vô cùng hấp dẫn.

“Ngon quá.” Bà mẹ cảm thán: “Mọi người không ăn, đúng là phí của giời.”

Vậy là bảy con người nhịn đói cả ngày phải ngồi nhìn người ta ăn hết một nồi thịt, húp hết một tô canh lớn.

“Canh nhìn ngon quá.” Tăng Như Quốc lưu luyến nhìn các món ăn trên bàn: “Không thể ăn được ư?”

“Ai biết canh đó làm từ cái gì.” Đường Dao Dao bực bội nói: “Ráng nhịn vài ngày có gì khó, đợi khi quay về thế giới thực, ông muốn ăn cao lương mỹ vị gì cũng không ai cản.”

“Xác của bé gái bị chết đâu rồi nhỉ? Bà mẹ mang đi đâu mất rồi.” Hứa Hiểu Chanh khẽ hỏi, cô khụt khịt mũi, giả vờ vô tình liếc tô canh thịt trên bàn: “Nếu tìm ra xác chết, canh này chắc là ăn được chứ?”

Lâm Thu Thạch tỏ vẻ bất đắc dĩ, nghĩ thầm cô gái này bạo nhỉ, dù có tìm thấy xác chết, cậu cũng không muốn ăn thứ canh kia. Có thơm ngon cách mấy đi nữa, chẳng ai dám chắc nguyên liệu nấu món canh là cái gì.

“Hay mình đi tìm thử?” Đường Dao Dao nói: “Lúc trước tôi cứ nghĩ ba đứa bé đó có vấn đề. Bây giờ lại cảm thấy bà mẹ mới thật là có vấn đề.”

“Hay chúng ta đi tìm thi thể trước?” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên đề nghị: “Dù sao căn hộ này cũng không lớn.”

Sau khi dọn dẹp hiện trường, không biết bà mẹ đã để xác đứa bé ở đâu. May là căn nhà không lớn, muốn tìm cũng dễ thôi.

“Vậy thì đi tìm đi.” Đường Dao Dao đồng ý với đề nghị của Nguyễn Nam Chúc: “Đến giờ chúng ta vẫn chưa có dịp khám phá căn nhà này, tiện thể xem xem biết đâu tìm thêm được manh mối.”

Thế là cả nhóm bắt đầu tản ra tìm kiếm.

Căn nhà không lớn, chỉ có ba phòng ngủ hai phòng khách. Nhà bếp là khu vực kiểm tra trọng điểm, Lâm Thu Thạch tìm thấy trong đó một số nguyên liệu nấu ăn. Hầu hết các nguyên liệu là rau củ quả, trông không được tươi cho lắm, chẳng trách nấu lên mùi vị tệ hại quá chừng.

Bên cạnh nhà bếp là nhà vệ sinh, ở đây cũng không có gì đặc biệt, điểm duy nhất thu hút ánh nhìn chính là cái bồn tắm cực lớn.

Trên thành bồn có vết ố màu đen, trông như đã lâu lắm rồi không sử dụng đến. Lâm Thu Thạch nhìn kỹ, cảm thấy vết ố màu đen này giống như vết máu, nhưng không dám chắc.

Cả nhóm tìm hết một vòng, hầu như lật tung tất cả mọi ngõ ngách, nhưng vẫn không tìm thấy túi đựng thi thể kia.

“Rốt cuộc giấu ở đâu nhỉ?” Đường Dao Dao nói: “Chẳng lẽ trong nhà còn có phòng khác?”

Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ giây lát, đột nhiên đứng dậy đi vào nhà bếp.

Đường Dao Dao nói: “Chị vào nhà bếp làm gì thế? Trong đó kiểm tra rồi mà…”

Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc vừa đi một lát, mọi người đã nghe hắn nói vọng ra: “Tìm thấy rồi.”

Lâm Thu Thạch vội vào theo, phát hiện Nguyễn Nam Chúc đứng trước tủ lạnh. Cửa tủ lạnh lúc này mở hết cỡ, có thể trông thấy một chiếc túi màu đen bên trong.

Cái túi này chính là loại túi hôm qua bà mẹ dùng để đựng xác con gái, bây giờ đã được chia ra để đầy trong tủ lạnh.

“Hóa ra để trong tủ lạnh.” Đường Dao Dao cảm thấy buồn nôn: “Tôi sẽ không bao giờ ăn những món bà ta nấu nữa.”

Nguyễn Nam Chúc thò tay lôi cái túi ni lông đen ra khỏi tủ.

Lâm Thu Thạch thấy vậy nói: “Cô định làm gì?”

“Kiểm tra một chút.” Nguyễn Nam Chúc cúi xuống: “Mọi người muốn ăn thịt mà, đúng không?”

Tăng Như Quốc nghe vậy cười ngượng nghịu: “Tôi muốn ăn thật nhưng không ăn cũng không sao…”

Nguyễn Nam Chúc không phản ứng, hắn mở dây buộc túi, lấy thứ ở bên trong ra. Tuy nói là thi thể của bé gái, nhưng cái xác vốn đã bị chặt nát, có những phần thậm chí khó mà nói rõ là bộ phận nào trên cơ thể.

Đứng trước những khúc thịt người đỏ lòm, Nguyễn Nam Chúc tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn ngẩng lên nói: “Những bộ phận quan trọng hầu hết đều có đủ… ít nhất canh xương không phải là ninh bằng xương con gái bà ta đâu.”

Mọi người: “…”

Đường Dao Dao nhìn Nguyễn Nam Chúc, cười nhạt: “Chúc Manh, chị bình tĩnh quá nhỉ.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Không bình tĩnh thì chết lâu rồi.” Hắn im lặng giây lát: “Nếu đúng là bà mẹ giết đứa nhỏ, thì vấn đề là tại sao bà ta phải ra tay với con gái mình.”

“Ai biết được, có thể bà ta bị tâm thần?” Đường Dao Dao có vẻ bực mình: “Tốt nhất là tránh xa một chút.”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc thuận miệng đáp.

Cả ngày hôm đó không ai ăn gì, chỉ nhai tạm vài miếng bánh bao. Đêm tới họ đói đến hoa mày chóng mặt, thèm nhất là tô canh thịt để trên bàn vẫn tỏa ra mùi thơm ngây ngất.

Nghĩ đến dáng vẻ say sưa của bà ta lúc húp canh, ai nấy đều chịu không nổi, lần lượt tỏ ý cáo từ đi ngủ cho đỡ mệt.

Lâm Thu Thạch cũng thấy đói, sau khi xử lý một cái bánh bao, cậu về phòng nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nguyễn Nam Chúc nằm bên cạnh cậu, hỏi: “Anh biết tại sao ngày xưa nhà nào cũng đẻ nhiều con không?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Không biết…”

Nguyễn Nam Chúc xoay mặt về phía Lâm Thu Thạch, ghé sát tai cậu thì thầm: “Bởi vì hồi đó không có đồ chơi công nghệ, tối đến họ chẳng biết làm gì.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Nguyễn Nam Chúc: “Anh xem chúng ta bây giờ cũng…”

Lâm Thu Thạch bình tĩnh rút điện thoại của mình ra, tỏ ý tôi vẫn còn đồ chơi công nghệ nha.

Nguyễn Nam Chúc: “Điện thoại vẫn chưa hết pin à?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi có mang theo sạc…”

Nguyễn Nam Chúc im lặng một lát, hờn dỗi nói: “Chỉ biết chơi điện thoại thôi, không chịu nói chuyện với người ta.”

Lâm Thu Thạch nằm đơ một khúc, sao có cảm giác như mình đang nằm cạnh cô bạn gái đáng yêu, rồi cô bạn gái đáng yêu đang làm nũng, trách mình không chịu thương yêu cô nàng.

“Thôi được, anh muốn nói cái gì?” Lâm Thu Thạch để điện thoại sang một bên.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh đoán đêm nay có ai chết không?”

Lâm Thu Thạch ngẩn ra, không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại bàn chuyện đó.

“Tôi thì nghĩ là có đấy.” Nguyễn Nam Chúc vươn cánh tay, ôm eo Lâm Thu Thạch, thì thầm: “Bởi vì trứng gà đã dính máu rồi.”

Lâm Thu Thạch chìm vào im lặng, bắt đầu suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc không giải thích thêm, chỉ dịu dàng nói: “Ngủ thôi, mai gặp lại.” Dứt lời, hắn nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nguyễn Nam Chúc ngủ rồi, Lâm Thu Thạch lại không thể chợp mắt.

Căn phòng chật hẹp bí bách như cái quan tài, nếu là người bị chứng sợ không gian hẹp chắc chắn sẽ cảm thấy không thể thở nổi.

May mắn thay Lâm Thu Thạch không bị bệnh đó, nhưng vẫn cảm thấy rất nặng nề, khó chịu. Trời đã tối, sương mù càng lúc càng dày đặc, không thể nhìn rõ cảnh vật bị bao phủ bên trong. Tòa nhà mười bốn tầng đứng trơ trọi một mình như cách biệt với cả thế gian.

Đêm tối nghĩa là tịch mịch. Sự tĩnh lặng này lại đem đến cho người ta cảm giác an toàn. Lâm Thu Thạch hy vọng sẽ yên ắng như thế cho tới khi trời sáng.

Vậy nhưng lời của Nguyễn Nam Chúc chẳng khác nào lời tiên tri.

Khoảng ba giờ sáng, Lâm Thu Thạch sực tỉnh khỏi giấc mộng. Một âm thanh cực kỳ khó chịu chọc thẳng vào lỗ tai.

Âm thanh này tựa như tiếng vật sắc nhọn chém lên tường, chắc nịch mà chói tai. Một nhát, hai nhát, âm thanh như gần ngay trong gang tấc, Lâm Thu Thạch cảm giác mình chỉ cách nơi phát ra tiếng động một bức tường.

Cậu mở mắt ra, định thần một lát mới nhận thức được bản thân thật sự không phải đang mơ.

Nguyễn Nam Chúc vẫn đang ngủ, Lâm Thu Thạch do dự không biết có nên gọi hắn dậy hay không, song trong lúc cậu do dự, tiếng động kia bắt đầu nhanh dần, như thể người ở bên ngoài đã mất kiên nhẫn, muốn nhanh chóng đạt được mục đích.

“Cộp”, “cộp”, “cộp”, hết tiếng này đến tiếng khác, Lâm Thu Thạch giơ tay ra, khẽ lay Nguyễn Nam Chúc mấy cái, nói: “Nam Chúc, tỉnh dậy mau.”

Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra, ánh mắt hắn mơ màng trong veo, như thể người vừa ngủ say không phải là Nguyễn Nam Chúc: “Chuyện gì vậy?”

“Bên ngoài có tiếng động.” Lâm Thu Thạch nói: “Hình như có người đục tường.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía bức tường. Vì là chung cư kiểu cũ nên tường không dày, âm thanh rất dễ lan truyền. Nguyễn Nam Chúc đưa tay khẽ chạm lên mặt tường, gương mặt hắn hơi biến sắc, nói: “Lui lại, tránh xa cái tường này ra.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “Sao vậy?”

“Thứ đó đang ở bên ngoài.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Không rõ là gì.”

Hai người bật đèn lên, dưới ánh sáng tù mù, họ tiếp tục nhìn mặt tường phát ra âm thanh. Tiếng đập gõ liên miên không ngớt.

Nếu chỉ là tiếng gõ thì không sao. Rất nhanh, Lâm Thu Thạch hiểu ra tại sao Nguyễn Nam Chúc bảo mình tránh xa bức tường.

Trên mặt tường không lấy gì làm chắc chắn dần xuất hiện một lỗ đục nhỏ. Từ trong lỗ, phần đầu nhọn hoắt của chiếc dùi xuất hiện…

Do căn phòng quá nhỏ, nên giường được đặt sát tường, lưỡi dùi vừa dài vừa nhọn xuyên qua vừa đúng vị trí sau đầu của Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch thấy vậy không khỏi biến sắc, nếu ban nãy cậu còn nằm ngủ trên giường, thì bây giờ đã thành cái xác lạnh.

Lưỡi dùi sau khi thò ra, lại rụt trở về, có lẽ vì không nhìn thấy máu tươi nên kẻ bên kia tiếp tục dùi qua lỗ thêm mấy lần nữa. Vẫn không có máu. Kẻ lạ bỏ cuộc, chiếc dùi dài biến mất.

Không gian trở nên yên ắng trở lại, Lâm Thu Thạch nói: “Đi rồi ư?”

Nguyễn Nam Chúc cau mày: “Đợi chút đã.”

“Để tôi đi xem.” Lâm Thu Thạch bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, cậu khom lưng nhìn qua lỗ hổng bé xíu. Cái nhìn này suýt nữa khiến cậu hồn phách lên mây: Phía bên kia lỗ hổng là một tròng mắt đen sì, xung quanh nổi đầy tia máu, trông như con mắt của một kẻ điên dại.

Con mắt ấy dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lâm Thu Thạch. Sau khi biết mình không giết được kẻ cần giết, nó biến mất rất nhanh.

Lâm Thu Thạch sợ toát mồ hôi lạnh, khẽ mắng hai câu: “Má nó, là người hay là ma đây.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Không biết, nhưng trước hết đừng ra ngoài, đợi trời sáng rồi tính.”

Lâm Thu Thạch đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Ừm…” Chuyện vừa xảy ra chẳng khác nào tình tiết trong phim kinh dị, cậu trăm vạn lần không ngờ lại nhìn thấy một con mắt trong lỗ hổng, thậm chí hai ánh mắt đã chạm nhau giây lát.

“Sao anh dễ tỉnh thế hả.” Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Tiếng động đâu có lớn gì.”

“Thính giác tôi cực kỳ nhạy.” Lâm Thu Thạch nói.

“Có vẻ đúng là thế.” Nguyễn Nam Chúc bảo: “Lần nào anh cũng là người tỉnh trước.”

Lâm Thu Thạch thở dài, lại nhìn vào lỗ hổng lần nữa: “Cũng may tỉnh sớm.” Nếu không lúc này không chỉ bức tường mà đầu cậu cũng thủng một lỗ.

Lâm Thu Thạch vừa thở phào nhẹ nhõm, âm thanh cộp, cộp kia lại vang lên, có điều nguồn tiếng động xuất hiện ở một nơi xa hơn, có lẽ thứ đó đã chuyển qua đục tường phòng khác.

“Má nó, vậy mà chưa chịu bỏ cuộc.” Lâm Thu Thạch cáu tiết: “Làm sao đây? Đi thông báo cho mọi người chứ?”

Nguyễn Nam Chúc liếc Lâm Thu Thạch một cái: “Anh ở đây đợi tôi, tôi đi xem rốt cuộc là thứ gì.”

Lâm Thu Thạch nói: “Cùng đi đi, nhỡ xảy ra chuyện còn dễ đối phó.”

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: “Anh không sợ à?”

Lâm Thu Thạch: “Đã có Nguyễn Nam Chúc rồi thì sợ gì.”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy càng cười ẩn ý thêm, nói: “Anh có biết… dáng vẻ tin tưởng người khác hoàn toàn của anh trông rất mê hồn không?”

Lâm Thu Thạch ngẩn ra: “Hả?”

Nguyễn Nam Chúc: “Bỏ đi, không có gì.”

Hai người đi ra mở cửa. Cánh cửa bằng sắt phát ra một tiếng “kéttt…” vô cùng chói tai. Âm thanh vừa vang lên, tiếng đục tường lập tức dừng lại. Nguyễn Nam Chúc đi trước, Lâm Thu Thạch theo sau. Trên hành lang không có đèn, tất cả bị bao trùm trong bóng đen như mực. Lâm Thu Thạch mở đèn trên điện thoại lên soi, chiếu sáng con đường trước mặt. Cũng may hành lang không dài, đứng ở đầu này soi có thể nhìn qua tới đầu bên kia. Lâm Thu Thạch nhớ tiếng động phát ra ở bên phải, bèn bước sang phải hai bước.

“Đợi chút.” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên kéo Lâm Thu Thạch lại: “Bên đó có người.”

Lâm Thu Thạch nhìn theo hướng Nguyễn Nam Chúc chỉ, quả nhiên trông thấy một bóng người quỳ trong góc tối. Nhìn kỹ hơn một chút, Lâm Thu Thạch lộ vẻ kinh ngạc: “Là một trong ba chị em sinh ba đây mà?”

“Đúng là thế?’ Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô bé, em làm gì ở đó vậy?”

Bóng người co ro trong góc tường chầm chậm đứng lên. Bé gái mặc chiếc váy ngắn rất dễ thương, hai búi tóc sừng trâu nhí nhảnh, nhưng khuôn mặt chẳng có biểu cảm. Cô bé đi về phía Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc.

“Tôi không ngủ được.” Lời nói lạnh lùng được thốt lên bởi một chất giọng non nớt. Cô bé đến trước mặt Lâm Thu Thạch, ngẩng đầu nhìn cậu: “Tôi không ngủ được.”

“Về phòng đi.” Lâm Thu Thạch nói: “Muộn lắm rồi, bên ngoài không an toàn đâu.”

Nghe vậy, cô bé liếc nhìn cửa nhà mình, cuối cùng chẳng nói năng gì, lững thững đi về phía đó.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc dõi theo bóng cô bé lại lần nữa biến mất vào bóng tối.

“Là nó ư?” Lâm Thu Thạch bán tín bán nghi: “Tại sao con bé phải làm vậy…”

Nguyễn Nam Chúc mím môi: “Trên người nó không có bột phát sáng.” Có nghĩa là, con bé không phải Tiểu Thập, hay Tiểu Thổ, mà là Tiểu Nhất, đứa trẻ mới đây đã bị ai đó chặt thành nhiều mảnh.

Lâm Thu Thạch: “… Biết đâu do tụi nhỏ đã tắm rửa thay quần áo?”

Nguyễn Nam Chúc mỉm cười tự giễu: “Hy vọng là thế.”

Vì chuyện này mà từ đó tới sáng Lâm Thu Thạch không thể chợp mắt thêm chút nào.

Nguyễn Nam Chúc vốn là người vô tư, hắn ôm Lâm Thu Thạch cứ thế say giấc nồng, thậm chí đến sáng vẫn lười không muốn nhấc chân khỏi giường.

“Ôi em hôn mê mất dzồi, cần một nụ hôn của Thu Thạch mới tỉnh lại được.” Nguyễn Nam Chúc nằm xoài ra giường.

Lâm Thu Thạch thực tình vô cùng khổ sở trước sự mè nheo của Nguyễn Nam Chúc, nói: “Anh hai, anh có thể đừng mang khuôn mặt đó ra mà làm nũng không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Tại sao lại không, anh hết thương Manh Manh rồi à?” Hắn bày ra dáng vẻ tội nghiệp, đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ, kỹ thuật diễn điêu luyện không khác gì diễn viên chuyên nghiệp.

Lâm Thu Thạch nói: “Manh Manh, dậy đi nào.”

Nguyễn Nam Chúc: “…”

Lại dùng dằng trên giường thêm một lúc, cả hai mãi mới vào được nhà vệ sinh, vào nhà vệ sinh rồi rề rà lát sau mới đánh răng rửa mặt. Lúc con người ta đang vệ sinh cá nhân cần sự tập trung, Nguyễn Nam Chúc lại chưa hết lầy, hắn dựa vào người Lâm Thu Thạch nói: “Lâm Lâm anh ơi, đêm qua anh giỏi ghê cơ.”

Lâm Thu Thạch chưa kịp nói gì, Tăng Như Quốc đang đánh răng gần đó đã nghe thấy, ánh mắt thoáng cái trở nên mờ ám, nói: “Đúng là thanh niên có khác.”

Lâm Thu Thạch nghiến răng kèn kẹt: “Tôi lợi hại như nào cơ?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ghét ghê, còn bắt người ta phải tả ra nữa?”

Lâm Thu Thạch nghe xong suýt nữa thì nghiến vỡ cả răng hàm của mình.

Sáng hôm nay bữa ăn đã trở về với bánh mì vô vị, có điều trải qua một ngày khổ sở, cả nhóm đều cảm thấy bánh mì sao mà ngon thế… ít nhất nguyên liệu sẽ không có thứ gì kỳ quái.

“Tôi phải nói cho mọi người biết một việc.” Trong lúc ăn, Đường Dao Dao khẽ lên tiếng: “Trước bữa sáng tôi có đi kiểm tra tủ lạnh, thi thể trong đó biến mất rồi.”

“Biến mất?” Hứa Hiểu Chanh trợn tròn mắt: “Biến mất nghĩa là thế nào… Chẳng lẽ bữa trưa của chúng ta hôm nay lại có thịt?”

Nhắc đến thịt, dạ dày ai nấy lại bắt đầu nhộn nhạo.

“Có thể chỉ là hiểu nhầm.” Đường Dao Dao nói: “Hôm qua chúng ta kiểm tra thấy thi thể đó không bị thiếu cân thiếu lạng gì mà?”

“Ai biết được.” Nguyễn Nam Chúc nói: ‘‘Thiếu vài lạng thịt cô biết được sao?”

Đang lúc họ bàn luận sôi nổi thì hai bé gái từ nhà bếp đi ra.

Lâm Thu Thạch chợt nghĩ ra điều gì, bèn đứng dậy giả vờ đi lấy điều khiến tivi. Khi đi ngang qua hai đứa trẻ, cậu nhân cơ hội quan sát trên người chúng.

Điều không thể tin được là hai đứa trẻ này, một đứa trên vai có bột sáng, đứa kia trên tóc có bột sáng. Vậy đứa đêm qua Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy là ai? Còn kẻ đục tường, không lẽ đó là Tiểu Nhất đã chết?

Nghĩ đến những mảnh xác trong tủ lạnh, yết hầu Lâm Thu Thạch khẽ cục cựa.

Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu dò hỏi. Lâm Thu Thạch khẽ lắc lắc đầu, ra hiệu cho Nguyễn Nam Chúc câu trả lời. Nguyễn Nam Chúc thấy vậy cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ mỉm cười rất tỉnh: “Bánh mì hôm nay ngon ra phết.”

“Bánh mì thì hôm nào chẳng như hôm nào?” Đường Dao Dao nói, ra vẻ không vui.

“Dĩ nhiên không giống.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Bữa cơm cuối cùng trước khi chết, dĩ nhiên phải ngon hơn thức ăn hằng ngày rất nhiều.”