← Quay lại trang sách

Chương 25 Lỗ hổng

Có những việc hễ bắt đầu là không thể dừng lại được.

Cái chết của Tiểu Nhất giống như màn diễn khai mạc cho bữa tiệc tử vong vậy. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Tăng Như Quốc và Chung Thành Giản đều chết thảm, và lưỡi hái tử thần không dừng lại ở đó. Ngày mà bà mẹ sống dậy, cũng là lúc nạn nhân thứ tư lên sàn.

Chỉ có điều người chết không phải một trong số bọn họ, mà là Tiểu Thập, một trong ba chị em sinh ba.

Lần này do Hứa Hiểu Chanh phát hiện ra xác chết của Tiểu Thập. Vừa đặt chân vào nhà vệ sinh cô đã ré lên bỏ chạy ra ngoài, nói, lại có người chết, lại có người chết rồi.

“Ai chết vậy?” Đường Dao Dao hỏi.

“Không biết, hình như là một trong hai đứa bé gái.” Hứa Hiểu Chanh trợn tròn mắt, phản ứng trước tử thi của cô đã bình tĩnh hơn trước khá nhiều, ít nhất không còn nôn ói liên tục: “Tôi không dám nhìn kỹ, chỉ nhác thấy là bỏ chạy luôn.”

Sau đó cả nhóm kéo đến nhà vệ sinh, thấy ở đó những mảnh xác vương vãi khắp nơi.

Không khác lắm so với cái chết của Tiểu Nhất, thi thể Tiểu Thập cũng trong tình trạng bị chặt nát, phải nói là mỗi nơi một mảnh.

Lần quan sát hiện trường này tâm lý mọi người đều tương đối bình ổn, Lâm Thu Thạch kiểm tra sơ bộ một lượt, dĩ nhiên là Tiểu Thập đã chết đến không thể chết hơn được nữa.

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, chỉ đứng im một lúc lâu.

Lâm Thu Thạch khẽ hỏi hắn đang nghĩ gì.

“Không có gì.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi đang tò mò lần này bà mẹ sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy xác chết.”

Nghĩ tới người phụ nữ đó, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Nguyễn Nam Chúc vừa nói dứt lời bà ta đã xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh. Lần này bà ta không gào khóc, trái lại bình tĩnh vô cùng. Tay bà ta cầm sẵn giẻ lau và bao đựng rác, bắt đầu cắm cúi, nặng nhọc thu thập thi thể của con gái.

Sự việc tiếp diễn như trong một bộ phim câm, chỉ có tiếng loạt soạt của giẻ lau lướt trên vũng máu mà thôi. Bà mẹ nhanh nhẹn bỏ tất cả các mảnh thi thể vào túi ni lông, sau đó lẳng lặng mang đi.

“Tôi thấy khó ở quá.” Đường Dao Dao mặt mày trắng bệch: “Mọi người thấy sao?”

“Tôi cũng vậy.” Trương Tinh Hỏa nói: “Chúng ta liệu có sống sót trở về không?”

Còn hai ngày nữa là tới tiệc sinh nhật, nhưng mỗi ngày đối với họ dài như một năm.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Trương Tinh Hỏa, ở trong thế giới này, không có gì chắc chắn bảo đảm mạng sống một con người, để sống sót gần như chỉ dựa vào sự may mắn.

Chiều hôm đó, Đường Dao Dao trong người không khỏe, cô ta về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Lâm Thu Thạch nhớ lại chuyện hôm trước, bèn khuyên cô ta nên cẩn thận đề phòng.

Đường Dao Dao không mấy để tâm tới lời của Lâm Thu Thạch, chỉ gật đầu lấy lệ rồi quay lưng bỏ đi, Hứa Hiểu Chanh nhìn theo bóng lưng cô bạn cùng phòng, định nói gì rồi lại thôi.

“Sao vậy?” Lâm Thu Thạch thấy vậy hỏi.

“Không có gì.” Hứa Hiểu Chanh nói: “Tôi cảm thấy lúc này mọi người ở chung một chỗ sẽ an toàn hơn.”

Trương Tinh Hỏa bảo: “Có gì mà an toàn với không an toàn, cho dù bây giờ tập trung lại, đến tối vẫn phải chia ra thôi.”

Nói cũng có lý, Lâm Thu Thạch thở dài.

Tâm trạng mọi người đều không dễ chịu, thành ra chẳng ai buồn nói với nhau câu gì.

Sau khi ăn qua loa xong bữa, Nguyễn Nam Chúc nói mình mệt rồi kéo Lâm Thu Thạch trở về phòng.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi: “Sao hôm nay vội thế”

Nguyễn Nam Chúc: “Người ta muốn ở bên anh lâu hơn một chút mà…”

Lâm Thu Thạch: “… Nói cái gì tôi hiểu được ấy.”

Nguyễn Nam Chúc: “Hình như tôi biết cửa ở đâu rồi.”

Lâm Thu Thạch kinh ngạc hỏi lại: “Anh biết cửa ở đâu rồi?”

“Chỉ là đoán thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi cần kiểm chứng lại, chuyện này tương đối nguy hiểm, cho nên anh…”

“Tôi sẽ đi cùng.” Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc định nói gì, nên mau chóng cắt ngang: “Dù không thể giúp được nhiều, nhưng có hai người xảy ra chuyện còn có thể hỗ trợ cho nhau.” Cậu mím môi, hạ thấp giọng: “Tôi biết hiện giờ mình vẫn còn kém, nhưng nếu anh có chuyện gì…”

Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không: “Phải rồi, nếu tôi làm sao, thì anh thành chim trắng mồ côi rồi.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Nguyễn Nam Chúc: “Không được đi tìm người phụ nữ khác đâu đó nha.”

Em chịu rồi đấy, anh hai à, mình đừng giỡn nữa được không.

Nguyễn Nam Chúc vỗ Lâm Thu Thạch đánh đét, nói: “Ok, chúng ta lên đường nào.”

Lâm Thu Thạch: “…” Má nó.

Vài phút sau, cả hai có mặt trên sân thượng. Lối lên sân thượng vẫn bị khóa chặt bởi một cái khóa to và nặng, cái khóa loang lổ đầy vết gỉ sét, rõ ràng đã lâu không được sử dụng. Nhưng so với trước đây, Lâm Thu Thạch để ý thấy trên ổ khóa có thêm một thứ, giống như có ai đã mở nó ra, ở lỗ khóa có vết tích ma sát rất rõ.

“Có người lên sân thượng trước chúng ta?” Lâm Thu Thạch lập tức nhớ đến cánh cửa cấm kỵ trong truyện cổ tích, cậu nói: “Đây chính là cánh cửa đó?”

“Có thể.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Không dám chắc, cho nên tôi định lên xem thử, anh ở đây canh chừng giùm tôi được rồi.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc rút kẹp tóc ra mở khóa, hắn quả thực khá lành nghề trong lĩnh vực này, loáng cái ổ khóa to bự đã được giải quyết.

Một tiếng cạch vang lên, đầu khóa rơi xuống đất, cánh cửa sắt bị Nguyễn Nam Chúc chậm rãi đẩy ra, những tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang lên.

Khung cảnh trên tầng thượng lộ ra trước mắt hai người. Bên ngoài tuy đã tối, nhưng nếu cố gắng Lâm Thu Thạch vẫn có thể bao quát được tình trạng trên sân thượng. Chỉ thấy ở đó những chiếc túi đen chồng chất lên nhau, những cái túi vô cùng quen mắt, vừa mới buổi chiều Lâm Thu Thạch còn chứng kiến bà mẹ dùng nó để đựng xác con gái.

Bây giờ trước mắt cậu có khoảng vài chục chiếc túi như thế.

“Chậc.” Nguyễn Nam Chúc khẽ chép miệng, quay sang nhìn Lâm Thu Thạch: “Hình như mình gây phiền phức to rồi.”

Lâm Thu Thạch: “Hả?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nếu người mở cánh cửa không phải ba chị em mà là quả trứng thì sẽ ra sao.”

Lâm Thu Thạch chưa kịp trả lời, đã thấy Nguyễn Nam Chúc sải bước tiến lên: “Nhưng đến thì cũng đến rồi…”

Lâm Thu Thạch: “…” Bạn trẻ nghĩ mình đang đi du lịch hả, đến rồi cái gì cơ, không lẽ định vô chọn quà lưu niệm mới chịu về.

Nguyễn Nam Chúc đi lên sân thượng, liếc trái, ngó phải, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Lâm Thu Thạch thấy hắn đi lòng vòng quanh sân thượng, cuối cùng dừng tại một góc. Nơi này chất đầy các bao ni lông màu đen, là người khác chắc chắn không muốn lại gần.

Lâm Thu Thạch đứng ở cửa canh chừng, thấy Nguyễn Nam Chúc cúi xuống, bắt đầu lục lọi trong đống túi dưới đất. Đúng lúc đó Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, dường như đang đi về phía mình.

“Nam Chúc!! Có người đang đến!!” Lâm Thu Thạch khẽ kêu lên: “Mau ra đi…”

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, trán Lâm Thu Thạch rịn đầy mồ hôi lạnh ngắt, tuy không biết người đang tới là ai, nhưng cậu có cảm giác việc bọn họ lên sân thượng tốt nhất không nên để bất cứ người nào biết.

“Xong rồi đây.” Nguyễn Nam Chúc vẻ như đã tìm thấy thứ mình cần, hắn mau chóng quay trở ra, cũng may hắn hành động mau lẹ, loáng cái đã có mặt ở cửa, nhanh nhẹn kéo cửa sắt, giật khóa, một chuỗi hành động diễn ra liền mạch lưu loát.

Tiếng bước chân đã tới chiếu nghỉ dưới sân thượng.

Lâm Thu Thạch nảy ra một ý, vội nắm tay Nguyễn Nam Chúc đẩy hắn vào tường, sau đó áp sát, làm ra vẻ hai người đang thân mật thắm thiết.

“Ai đó?” Bước chân đã tới gần bên, Lâm Thu Thạch quay ra tỏ vẻ bực mình vì bị quấy rầy: “Ai ở đó?”

Không có tiếng trả lời.

Nguyễn Nam Chúc dùng ánh mắt ra hiệu, cả hai vội vã xuống tầng, dọc đường đi họ không gặp ai cả, cứ như tiếng bước chân chỉ là ảo giác.

“Không có ai cả?” Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, chỉ tay vào góc tường.

Lâm Thu Thạch nhìn theo hướng tay chỉ, phát hiện ở góc tường có thêm một vết máu trông giống như vết một vật bị kéo lê trên đất. Điều duy nhất Lâm Thu Thạch nghĩ đến được chính là những chiếc túi đựng xác màu đen.

“Vẫn còn may.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Lâm Lâm à, phản ứng của anh thật là mau lẹ.”

Lâm Thu Thạch: “Cũng bình thường.” Thực ra lúc này lòng bàn tay Lâm Thu Thạch đã ướt đẫm mồ hôi, vội xoa xoa hai cái: “Có thấy gì không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Về phòng rồi nói.”

Vậy là cả hai trở về phòng ngủ quan tài.

Do tường ở đây cách âm kém, nên họ không dám nói lớn tiếng. Nguyễn Nam Chúc ghé sát vào Lâm Thu Thạch, nói thật khẽ: “Tìm thấy cửa rồi.”

“Tìm thấy rồi?” Lâm Thu Thạch không ngờ mọi chuyện quá mức thuận lợi: “Ở trên sân thượng sao?”

“Phải, nằm trên mặt sàn, bị các túi đựng xác che kín.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi đoán chìa khóa sẽ xuất hiện vào ngày sinh nhật, đến lúc đó phải biết chớp thời cơ.”

“Ừm.” Không rõ vì sao mỗi khi có Nguyễn Nam Chúc ở bên, Lâm Thu Thạch luôn cảm thấy vô cùng yên tâm, hiện giờ đã tìm được cửa ra, có thể nói là thở phào nhẹ nhõm.

“Ngủ đi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cố chịu đựng một thời gian nữa là có thể ra ngoài rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người tập trung ở phòng khách.

Do Đường Dao Dao từng bị dính máu, nên Lâm Thu Thạch đặc biệt để ý cô ta. Cậu nhận thấy Đường Dao Dao không có biểu hiện gì khác thường, vẫn đúng giờ cùng mọi người ăn sáng như thường lệ.

“Hôm nay tôi muốn xuống tầng xem một chút.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Hai người ở dưới chắc phải có thông tin gì đó.”

“Tôi đi với cô.” Lâm Thu Thạch hưởng ứng theo.

Đường Dao Dao tỏ ý không muốn đi, vì hai ngày trước đó cô ta đã giở đủ mọi cách mà vẫn không lấy được thông tin gì, hết ăn sập cửa thần chưởng, lại gặp bà già điếc đặc, thảm nhất là thang máy không hoạt động, phải chạy bộ mười mấy tầng lầu, mỗi lần chạy cảm giác như đang quay phim kinh dị.

“Vậy mọi người cứ ở đây, tôi và Dư Lâm Lâm đi được rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Em muốn đi với hai người.” Hứa Hiểu Chanh vội nói với theo, rụt rè nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Có được không chị Chúc Manh?”

“Tùy em.” Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ sao cũng được.

Vậy là ba người đứng dậy ra khỏi phòng, lúc đi, Lâm Thu Thạch để ý thấy cửa phòng ngủ hơi hé mở, bên trong có một đôi mắt nhìn ra, có lẽ là Tiểu Thổ đang ngầm dò xét những vị khách.

Khi hai mắt chạm nhau, cô bé vội vã nhìn đi chỗ khác, cánh cửa mau chóng đóng lại.

Lâm Thu Thạch thấy vậy khẽ cau mày.

Đi từ tầng mười bốn xuống tầng bốn mà không dùng thang máy là một việc cực kỳ khổ sở. Lại thêm cầu thang bộ tối tăm chật hẹp, sặc mùi ẩm mốc của nhà chung cư cũ.

“Bao giờ em mới được ra ngoài đây.” Hứa Hiểu Chanh nhân lúc xuống cầu thang liền hỏi: “Chị Chúc Manh, ở đây ngày nào em cũng nơm nớp lo sợ.”

“Sắp rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Gắng chịu hai ngày nữa.”

Hứa Hiểu Chanh mệt mỏi gật đầu.

Lâm Thu Thạch nhìn bộ dạng cô bỗng thấy hiếu kỳ. Nguyễn Nam Chúc từng nói Hứa Hiểu Chanh đã thuê hắn đến giúp đỡ, ngoài đời thực cô nàng còn là đại minh tinh. Không rõ Nguyễn Nam Chúc được “đặt hàng” bằng cách nào, và nhận ra nhau bằng cách nào.

“Đến rồi.” Trong lúc Lâm Thu Thạch mải suy nghĩ, ba người đã xuống tới tầng bốn. Nhưng vừa rời khỏi cầu thang, họ đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, mùi tanh này quá nặng, dù là người không có khứu giác nhanh nhạy cũng có thể ngửi thấy rất rõ.

“Mùi gì thế này, ghê quá đi mất.” Hứa Hiểu Chanh bịt mũi, dùng tay phẩy phẩy.

“Đó là mùi máu.” Lâm Thu Thạch không lạ gì mùi này. Cậu phăm phăm đi đầu, thoáng cái cánh cửa căn hộ cuối hành lang đã ở trước mắt.

“Khốn kiếp.” Sau khi nhìn rõ tình hình, Lâm Thu Thạch không kìm được phải chửi tục.

Cánh cửa dẫn vào căn hộ bị mở toang, máu tươi vung vãi khắp nơi, vài chỗ có những vệt máu phun, lúc này đã đông lại.

Không ai nói gì, cả ba sải bước đến trước cửa căn hộ.

“Có ai không?” Lâm Thu Thạch cất tiếng gọi nhưng không mấy hy vọng.

Đúng như cậu nghĩ, trong nhà không có ai đáp lời. Cậu nhảy qua bãi máu, liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy căn hộ chìm trong bóng tối đen đặc. Cậu lấy điện thoại mở chế độ đèn pin, dùng đèn lia một lượt quanh nhà.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi ánh đèn chiếu qua thi thể đẫm máu, Lâm Thu Thạch vẫn bất giác lùi lại một bước.

“Chết rồi.” Nguyễn Nam Chúc tiến vào trong nhà.

Tất cả các cửa sổ trong nhà đều bị dùng thanh gỗ bịt chặt, không có tia sáng nào có thể lọt vào, trong nhà tương đối gọn gàng, chủ nhân nơi này chính là gã thanh niên đứng đối đáp với họ ở cửa hôm trước.

Bây giờ anh ta đã hồn lìa khỏi xác, thi thể nằm vắt trên sofa, đầu ngửa lên, trên khuôn mặt còn nguyên vẻ kinh hoàng.

“Mắt bị móc mất rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch tới phía sau Nguyễn Nam Chúc, liếc nhìn thi thể một cái, nhận thấy nhãn cầu của gã thanh niên đã biến mất, chỉ còn đó hai hốc mắt nhoe nhoét máu. Lâm Thu Thạch liền nhớ đến Tăng Như Quốc bị đập vỡ sọ cướp đi bộ não, và Chung Thành Giản bị lấy hết xương thịt.

“Tại sao bỗng nhiên anh ta chết?” Lâm Thu Thạch nói: “Có vấn đề gì ở đây?”

Nguyễn Nam Chúc không đáp, hắn đi đến bức tường gần đó, tìm thấy công tắc đèn. Tách. Đèn trên trần nhà sáng lên.

“Trên cửa sổ cũng có máu.” Khi có ánh sáng đèn, việc quan sát hiện trường trở nên đơn giản hơn nhiều. Lâm Thu Thạch chú ý đến một số chi tiết khác thường, ví dụ như khung cửa sổ dính đầy máu. Máu này chắc hẳn không phải là máu của chủ nhân xấu số, bởi vì vị trí nằm của xác chết cách cửa sổ ít nhất hai, ba mét.

“Anh còn nhớ vết máu xuất hiện ở cửa cả hai căn hộ không?” Nguyễn Nam Chúc mở lời: “Trước đây tôi nghĩ máu đó dùng để trừ tà, nhưng bây giờ xem ra…”

“Có người định giết họ?” Lâm Thu Thạch chợt hiểu ra: “Có người cố tình rải máu trước cửa nhà họ?”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

“Người này chết thay cho Đường Dao Dao.” Lâm Thu Thạch chợt nghĩ ra gì đó. Trên người Đường Dao Dao cũng bị dính máu, nhưng đêm qua cô ta bình an vô sự, cậu vốn nghĩ là do may mắn, nhưng thật không ngờ tầng dưới có kẻ chết thay.

“Chắc là vậy rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Chúng ta xuống tầng trệt xem thử.” Lâm Thu Thạch nghĩ đến bà cụ ở tầng trệt, rất muốn biết tình hình ở đó hiện ra sao.

“Đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc đồng ý.

Ba người rời khỏi tầng bốn, đi xuống tầng trệt. Nhà bà cụ cửa đóng then cài. Quả đúng như suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, cửa ra vào căn hộ đóng chặt tựa như không ai ra vào, nhưng dưới đất xuất hiện vệt máu mới, máu này thậm chí còn chưa kịp đông, thoạt nhìn giống như có người vừa giội vào cách đây không lâu.

Nguyễn Nam Chúc giơ tay gõ cửa.

Họ vốn không mong đợi tiếng trả lời. Ai ngờ chỉ giây lát, bà cụ nặng tai đã xuất hiện. Bà nheo mắt, quan sát những vị khách lạ bằng đôi mắt mờ đục, miệng bà liên tục mấp máy gì đó.

Lâm Thu Thạch không nghe cũng biết, chắc chắn bà cụ đang nói đi nói lại câu: “Bà ăn rồi.”

Trước đây cậu không để ý đến việc bà cụ nhắc đi nhắc lại cái gì, bây giờ nghĩ lại, câu nói này khiến người nghe không khỏi nổi da gà.

Tại sao bà cụ cứ lặp đi lặp lại câu đó? Là ai cứ mang thức ăn tới cho bà? Bà đã ăn cái gì? Bà cụ đã lẩm cẩm lắm rồi vậy mà nhìn thấy người đến là luôn miệng từ chối.

“Bà ơi, bà không muốn ăn cái gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Nghe xong câu hỏi, bà cụ đột nhiên im lặng hai giây, sau đó cất giọng khàn khàn trả lời: “Ăn rồi, bà ăn bánh rồi.”

Lâm Thu Thạch: “…”

“Không ăn nữa, không ăn nữa.” Bà cụ lúng búng nói trong cổ họng, vừa giơ tay đóng cửa. Nguyễn Nam Chúc nhanh tay ngăn lại, dịu giọng: “Bà ơi, tiệc sinh nhật năm nay, bà không đi à?”

Nghe tới ba chữ tiệc sinh nhật, cả người bà cụ run bắn lên, hai con mắt đục ngầu đột nhiên phát ra thần sắc quái dị, sau giây lát bà nói: “Không đi, không đi.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Tại sao không đi?”

Bà cụ đáp: “Mấy đứa đi rồi còn chưa về nữa, bà phải đợi chúng nó trở lại.” Sau khi nhấm nhẳng nói xong câu này, bà cụ quay về lặp đi lặp lại không ăn, không ăn. Nguyễn Nam Chúc có hỏi thế nào cũng không phản ứng.

Hoàn toàn bất lực, Nguyễn Nam Chúc đành thả tay để cánh cửa đóng lại.

Tuy vậy, những câu bà cụ hở ra đã chứng thực giả thuyết của họ. Tòa nhà này không có người ở là có nguyên nhân, nguyên nhân chính nằm ở tiệc sinh nhật của ba chị em sinh ba tầng mười bốn.

“Những ai tham gia sinh nhật đều không còn mạng quay về sao?” Lâm Thu Thạch thử phân tích: “Nhưng luật chơi yêu cầu chúng ta đợi trong bảy ngày, sau đó cùng tham gia sinh nhật của ba bé gái, thật là vô lý?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Thế giới trong cửa tuyệt đối không có ngõ cụt, tham gia sinh nhật chắc không phải điều kiện tử vong.”

“Vậy thì những lời bà ấy nói có ý nghĩa gì?” Lâm Thu Thạch cau mày.

“Trước mắt chưa thể biết được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đành phải chờ thôi.”

Họ vừa thảo luận vừa quay về tầng mười bốn.

Lâm Thu Thạch bước vào nhà, trông thấy Đường Dao Dao ngồi trên sofa, nét mặt ảm đạm. Trương Tinh Hỏa ngồi bên cạnh cũng không khá hơn là bao. Hai người trông thấy bọn Lâm Thu Thạch trở về mà không buồn chào hỏi, thậm chí không định nói lời nào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Hiểu Chanh rụt rè hỏi.

“Không có gì.” Đường Dao Dao nói: “Ban nãy bé gái kia tới tìm bọn tôi gây sự.”

“Gây sự với hai người?” Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Nghĩa là sao?”

“Nó cứ bắt bọn tôi nói tên nó.” Đường Dao Dao tiếp tục: “Má ơi, làm sao tôi biết được, ba đứa giống y chang nhau, làm sao biết đứa nào chết đứa nào còn sống, đúng là xúi quẩy.” Nói xong vẫn chưa hết bực, cô ta nhổ nước bọt: “Trương Tinh Hỏa nói đừng cáu với trẻ con, nhưng nó mà là trẻ con? Tôi thấy giống quỷ con hơn thì có.”

Trương Tinh Hỏa nói: “Cô bỏ thái độ đó đi được không? Nếu nó là con quỷ thì với thái độ đó cô chết càng nhanh hơn!”

“Còn chưa biết ai chết trước đâu!” Đường Dao Dao nổi cơn tam bành: “Chẳng biết đầu óc anh nghĩ cái gì, chẳng lẽ anh biết tên nó hay sao?”

Trương Tinh Hỏa im lặng.

Từ khi bị dính máu người chết, tâm trạng của Đường Dao Dao vẫn luôn khá tệ, lúc này càng tệ hơn.

“Đứa còn sống là Tiểu Thổ, lần sau đừng nói sai.” Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh nói: “Đây rất có thể là điều kiện tử vong. Ban nãy chúng tôi xuống tầng bốn phát hiện gã thanh niên đó đã chết rồi.”

Lâm Thu Thạch đem việc xảy ra ở tầng bốn tường thuật sơ bộ, các thông tin moi được từ bà cụ cũng chia sẻ hết.

Ai ngờ nghe xong, tâm trạng Đường Dao Dao càng trở nên kích động. Cô ta đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng như con thú chồn chân, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.

“Đường Dao Dao, cô sao vậy?” Hứa Hiểu Chanh nhìn bộ dạng Đường Dao Dao mà cảm thấy lo lắng.

“Mặc kệ tôi.” Đường Dao Dao nói: “Tôi chẳng làm sao hết!!” Vừa nói cô ta vừa xoa mạnh cánh tay của mình.

Thời tiết ở đây không lạnh, mọi người đều mặc áo cộc tay, Đường Dao Dao cũng vậy, bên trong áo thun, ngoài khoác áo mỏng. Lúc này cô ta cứ chà xát mãi cánh tay của mình một cách thô bạo.

Không ai nói gì, tất cả mọi người đều cảm thấy Đường Dao Dao có điều bất ổn.

“Đường Dao Dao, tay cô sao vậy…” Vẫn là Hứa Hiểu Chanh không kìm được, khẽ đánh tiếng.

Đường Dao Dao nổi cáu: “Tôi có sao đâu? Tôi chẳng làm sao, tôi chẳng làm sao cả, chẳng làm sao hết!!” Nói xong câu đó, cô ta vội kéo tay áo lên, tiếp tục chà xát, gãi cánh tay của mình.

Khi Đường Dao Dao kéo tay áo lên, Lâm Thu Thạch nhìn thấy trên cánh tay cô ta có một vết loang.

Vết loang có màu đỏ, giống như máu bắn lên, Đường Dao Dao lấy tay gãi thật lực, như thể chỗ đó ngứa dữ lắm.

Tiếp theo, Lâm Thu Thạch thấy dấu vết màu đỏ bắt đầu loang ra, từ cẳng tay leo tới tận bả vai. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt trước cảnh tượng lạ kỳ, chỉ có Đường Dao Dao không hề hay biết, cô ta vẫn gãi, gãi, gãi, cho tới khi nhận thấy ánh mắt kẻ khác nhìn mình.

“Tại sao các người nhìn tôi?” Đường Dao Dao ngạc nhiên hỏi, trong khi đó khuôn mặt cô ta cũng dần chìm vào sắc đỏ.