← Quay lại trang sách

Chương 33 Nhật ký

Sau khi thuật sơ lược lại những gì vừa nhìn thấy, Lâm Thu Thạch chìm vào im lặng.

Nguyễn Nam Chúc nghe xong cũng trở nên trầm ngâm, một lát sau hắn nói: “Chúng ta lên đỉnh tháp xem thử.”

Nói đoạn hắn sải bước lên cầu thang, Lâm Thu Thạch vội vàng đi theo, nét mặt còn chưa hết bàng hoàng. Cậu luôn cảm thấy cảnh mộng ảo ban nãy không đơn giản, có lẽ nó ẩn giấu một gợi ý nào đó.

Trên đỉnh tháp hoàn toàn trống trơn, chẳng có vật gì.

Ở vị trí cao nhất là một giếng trời không được che đậy, chỉ cần ngẩng lên là có thể trông thấy bầu trời và tác phẩm điêu khắc hình tròn khá đặc biệt.

Nguyễn Nam Chúc ngắm bức phù điêu đến thất thần, Trình Thiên Lý và Lâm Thu Thạch đều cố gắng không làm phiền tới hắn.

Lâm Thu Thạch đi một vòng quanh đỉnh tháp, không phát hiện điều gì mới mẻ, nhưng vào lúc cậu quay sang định nói chuyện với Trình Thiên Lý, bức tường gần đó đột nhiên phát ra âm thanh rất nhỏ.

Tiếng động này giống như có người dùng tay cào lên mặt tường, nghe rất khó chịu. Lâm Thu Thạch cảm thấy thính lực bản thân nhạy cảm quá mức, những âm thanh chẳng ai nghe thấy cậu đều có thể dễ dàng nắm bắt, Lâm Thu Thạch quay sang Trình Thiên Lý, thấy thằng nhóc vẫn ngẩn ngơ thất thần, rõ ràng chưa nghe thấy gì.

Lần này, Lâm Thu Thạch không hỏi Trình Thiên Lý có nghe được gì không, cậu đi thẳng tới bức tường nơi phát ra tiếng động, thử gõ vài cái. Âm thanh cào rít bên trong tường lập tức im bặt, sau đó Lâm Thu Thạch phát hiện: Tường chỗ này dường như rỗng bên trong.

“Hình như có cái gì trong này.” Lâm Thu Thạch đột nhiên nói.

“Cái gì?” Trình Thiên Lý hỏi: “Ở đây á?” Nó gõ thử mấy cái, quả nhiên nghe thấy tiếng vọng, chứng tỏ trong tường rỗng.

Nguyễn Nam Chúc thôi nhìn chăm chú vào phù điêu: “Sao vậy?”

“Chỗ tường này rỗng ở trong.” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi muốn xem có mở ra được không.”

Nguyễn Nam Chúc lại gần, đưa tay sờ quanh mặt tường một lát, sau đó rút từ trong túi một vật cứng nhọn, bắt đầu cạy thử. Động tác của hắn rất nhanh nhẹn, dường như quá quen với những việc như thế này, rất nhanh, hắn cạy ra một kẽ hở.

Lâm Thu Thạch trợn mắt: “Vậy cũng được luôn?”

Trình Thiên Lý: “Như này thường thôi, anh Nguyễn giỏi mà.”

Chỗ tường trước mặt bị mở ra, để lộ một hộc ngầm, bên trong có chiếc hộp nhỏ màu đỏ, không khóa.

Nguyễn Nam Chúc thò tay lấy chiếc hộp.

Sự chú ý của cả ba người đều dồn vào chiếc hộp này, Nguyễn Nam Chúc khẽ cử động ngón tay, nắp hộp bật mở, để lộ một vật giống như cuốn sổ bìa da cứng.

“Không lẽ là sổ nhật ký?” Trình Thiên Lý lập tức nổi lên hứng thú, nó lật mở cuốn sổ: “Bên trong biết đâu có manh mối về chìa khóa.”

Sau khi mở sổ, cả ba cùng đọc nội dung bên trong.

Phần đầu sổ chỉ có một câu: Biến mất rồi.

Biến mất rồi, biến mất rồi, biến mất rồi, biến mất rồi… những hàng chữ khác nhau viết đi viết lại một nội dung duy nhất, đầy tràn hết trang này tới trang khác, khiến người xem vô cùng khó chịu.

Nguyễn Nam Chúc lật vội đến cuối sổ, khi chỉ còn vài trang nữa, rốt cuộc họ trông thấy một nội dung mới. Trang cuối sổ được viết đầy một câu nói khác: Không tìm thấy rồi.

“Đây là cái gì?” Trình Thiên Lý lập tức nhớ tới gợi ý họ có được: “Đây là do cô em gái viết?”

Nguyễn Nam Chúc cúi đầu quan sát tỉ mỉ cuốn sổ, một lát sau hắn chỉ vào một chỗ rồi nói: “Ở đây còn một trang bị xé mất.”

Lâm Thu Thạch nhìn thử thì thấy đúng là ở đó thiếu mất một trang. Có điều trang giấy này được xé vô cùng cẩn thận, nếu không nhìn kỹ khó mà nhận ra, cũng nhờ Nguyễn Nam Chúc luôn thận trọng mới phát hiện ra điều này.

“Làm sao anh biết tường rỗng?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Lâm Thu Thạch: “… Tôi nghe thấy ai đó cào vào tường.”

Trình Thiên Lý bèn lấy năm đầu ngón tay cào mạnh lên tường mấy cái: “Thế này á?”

Những tiếng kít kít khiến Lâm Thu Thạch rợn hết da đầu.

Nguyễn Nam Chúc nạt: “Em còn làm trò ngu ngốc nữa, lúc trở về anh sẽ kêu thằng Tạ xử lý em.”

Trình Thiên Lý vội rụt tay về, ấm ức nói, em chỉ làm mẫu xem có đúng không thôi mà.

Nguyễn Nam Chúc: “Ngày trước có đứa làm mẫu giống nhóc, bây giờ cỏ trên mộ cao hơn năm thước rồi đấy.”

Sau khi nhét cuốn sổ vào chiếc túi đeo, Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi có cảm giác chúng ta phải quay lại đền thần một chuyến.”

“Sao lại vậy?” Lâm Thu Thạch không hiểu lắm.

Nguyễn Nam Chúc: “Hiện giờ chỉ là phỏng đoán, khi đã chắc chắn tôi sẽ nói với anh.”

Trong khi họ thảo luận, ở tầng một vang lên tiếng hét, sau đó là tiếng bước chân hoảng loạn.

“Có ma, có ma!!” Người kia la hét không ngừng.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đưa mắt nhìn nhau, nhận thấy suy nghĩ kẻ kia cũng giống như mình, Lâm Thu Thạch nói: “Đi thôi.”

Nguyễn Nam Chúc gật đầu, họ chuẩn bị xuống tầng xem việc gì xảy ra.

Khi tới tầng tháp thứ tư, nơi xảy ra hỗn loạn, mọi thứ dường như đã xong.

Cô gái, chủ nhân của tiếng la hét, đang run rẩy nép trong vòng tay một bạn đồng hành nam, gương mặt cô toát lên vẻ kinh sợ, lắp bắp chỉ vào bức tường: “Ở kia, ở kia có bóng ma…”

Do tiếng hét chói tai mà hầu hết mọi người đều tập trung tại tầng bốn. Lâm Thu Thạch nhìn theo tay cô gái chỉ, ở đó chỉ là bức tường màu đen bình thường.

“Bóng ma như thế nào?” Người đang ôm cô gái hỏi: “Rốt cuộc cô đã thấy gì?”

“Cái bóng của con quỷ.” Cô gái run rẩy nói: “Khó tả lắm…”

“Cứ làm quá lên.” Một người trong nhóm khẽ lẩm bẩm: “Làm như lần đầu vào cửa, nhìn thấy con ma đã kêu ầm ĩ, thứ vô dụng.”

Cô gái dường như nghe được lời người kia nói, cô liền nổi khùng lên, nói: “Tôi kêu thì đã làm sao, còn hơn là chết mà không kêu được tiếng nào.”

“Đủ rồi đủ rồi, không xảy ra chuyện gì là tốt.” Mông Ngọc lên tiếng hòa giải: “Không nên tụ tập quá đông ở một tầng như thế này, nếu xảy ra chuyện thì không chạy kịp đâu…”

Mọi người thấy không có gì xảy ra, đều chuẩn bị giải tán.

Cô gái vừa la hét đang định đi, chợt như bị thứ gì kéo áo. Ban đầu cô tưởng là người đứng phía sau, bèn bực bội giật giật áo mấy cái: “Làm gì vậy, đừng kéo áo tôi.”

“Đã nói đừng kéo áo tôi mà!” Lại bị trêu lần nữa, cô gái nổi cáu quay đầu lại, cái nhìn này khiến máu trong người cô phút chốc đông cứng.

Phía sau cô hoàn toàn trống trơn, chẳng có ai cả.

“Á…” Cô gái cảm giác người mình lạnh ngắt, vội sải bước hòng chạy đi, nhưng ngay lúc cô nhấc chân lên, một đôi tay dính máu thò ra nắm chặt lấy chân cô.

“Á… Ưm!” Cô gái định kêu lên, nhưng một bàn tay nào đó bịt lấy miệng cô. Cô gái gắng ngoảnh lại nhìn, thấy bức tường đá trơn nhẵn bây giờ mọc ra vô số cánh tay đỏ lòm, chúng bấu chặt lấy cơ thể cô, kéo vào trong tường.

Muốn la hét kêu cứu nhưng miệng cô gái đã bị bịt chặt, không thể phát ra âm thanh nào.

Người bạn đồng hành của cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng khi anh ta quay lại nhìn, cô gái đã bị kéo vào trong bức tường… Chỉ trong thời gian vài cái chớp mắt, một người đang khỏe mạnh bình thường đột nhiên mất tăm mất tích.

Gương mặt người đàn ông hiện lên vẻ ngơ ngác, anh ta hỏi: “Mọi người có thấy Tiểu Ưu đâu không?”

Tiểu Ưu là tên của cô gái.

“Tiểu Ưu? Ban nãy cô ta vẫn ở đây mà…” Những người đi trước không khỏi nghi hoặc, quay đầu nhìn phía sau nhưng không thấy bóng dáng cô gái đâu: “Hay cô ấy đi lên tầng trên rồi?”

“Để tôi đi xem.” Người bạn của cô gái vội leo lên tới đỉnh tháp, nhưng hoàn toàn không tìm thấy, lát sau anh ta trở lại ngay, mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh túa đầy: “Cô… cô ấy biến mất rồi.”

Biến mất? Lời vừa nói ra, tất cả đều im lặng. Nếu ở thế giới thực, một người mất tích còn có hy vọng tìm ra nếu nỗ lực tìm kiếm, nhưng ở thế giới của cửa, mất tích có nghĩa là chết.

“Hôm qua có một người cũng mất tích trong đại điện đền thần mà.” Một người chợt lên tiếng: “Liệu có phải họ…”

“Tôi nghĩ không cần đi tìm cô ấy.” Mông Ngọc đột nhiên nói: “Chắc chắn cô ấy chết rồi.”

“Tại sao anh nói như vậy!” Bạn đồng hành của Tiểu Ưu có vẻ nổi nóng.

“Anh không nhớ lời dặn của hướng dẫn viên trước khi dẫn chúng ta đến đây à?” Đối mặt với vẻ thù địch của người kia, Mông Ngọc tỏ ra rất bình thản: “Cô ta đã nói ở rừng tháp này không được lớn tiếng gây ồn ào, ban nãy Tiểu Ưu hét lên đúng không?”

Người kia câm bặt.

“Có những thứ phải ghi nhớ cho kỹ.” Mông Ngọc nói: “Còn mọi người ban nãy nhìn thấy gì ở cầu thang?”

Gã quay sang Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc.

“Nhìn thấy một chiếc trống.” Nguyễn Nam Chúc dịu dàng nói: “Nhưng tụi này không dám đụng, mà xuống luôn.”

Mông Ngọc: “Trống? Tôi muốn đi xem thử.” Vừa nói gã vừa cùng một số người khác đi lên đỉnh tháp.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng Mông Ngọc, khẽ mím môi.

Cả ba người không ai lên tiếng về cuốn nhật ký, không rõ vì sao, nhưng họ cảm thấy tốt nhất là không nói ra.

Từ đó Tiểu Ưu không bao giờ xuất hiện trở lại.

Những người còn lại như chim sợ cành cong, không dám đi tham quan xa, sợ mình trông thấy thứ gì đáng sợ giật mình hét lên là chết chắc.

Bọn Lâm Thu Thạch cũng không đi lang thang nữa, Nguyễn Nam Chúc tựa vào vai Lâm Thu Thạch nhắm mắt dưỡng thần.

Trình Thiên Lý ngồi xổm bên cửa sổ ngắm cảnh, chẳng biết đang nhìn cái gì.

Trời tối dần, tiếng gió rít mỗi lúc một lớn, nghe sao mà thê thiết.

Lâm Thu Thạch vốn tựa lưng vào tường, nhưng qua một lúc lâu cũng cảm thấy khó chịu, bèn ngồi thẳng người dậy không tựa tường. Tư thế này tuy khá mỏi, nhưng nghĩ đến những thứ trông thấy trong ảo ảnh ban nãy, cậu cảm thấy thà mệt một chút còn hơn tựa lưng vào tấm da người.

“Còn bao lâu nữa nhỉ?” Trình Thiên Lý khẽ nói.

Lâm Thu Thạch liếc điện thoại, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn với hướng dẫn viên.

Trình Thiên Lý: “Hai mươi phút lận, sao mà lâu quá…” Thằng nhóc nằm bò ra mép cửa sổ: “Nhớ món dầu trà anh trai làm quá, chao ôi sao mà nó cay.”

Lâm Thu Thạch xoa đầu thằng bé.

Hai mươi phút cuối cùng này dài như vài tháng vài năm, trong nhóm chẳng ai nói với ai câu gì.

Trời tối dần, hướng dẫn viên áo đỏ rốt cuộc đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

“Xin chào mọi người, hôm nay chơi có vui không?” Cô ta mỉm cười phất lá cờ trong tay: “Tin rằng các bạn đã cảm nhận được sự thú vị của văn hóa phong tục bản địa.”

Chẳng ai đáp lại, mặt mũi người nào người nấy đều là vẻ nặng nề trầm mặc, dáng vẻ tựa như sống sót sau kiếp nạn.

“Nào, chúng ta về thôi.” Hướng dẫn viên mỉm cười đưa đoàn người trở vào rừng.

Xuống núi khi trời sắp tối là một việc không hề dễ. Mọi người dìu đỡ lẫn nhau, gắng gượng đi hết con đường mòn, cuối cùng họ đã về tới nơi ở.

Ăn qua loa bữa tối, ai nấy mặt mũi bơ phờ, về phòng nghỉ ngơi.

Trình Thiên Lý đi theo Lâm Thu Thạch về phòng, vốn dĩ nó ngủ chung với hai người khác, nhưng hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, giờ chỉ mong ở cạnh Lâm Thu Thạch mới yên tâm.

“Nhóc muốn ngủ chung với anh thật?” Lâm Thu Thạch nói.

“Đi mà, đi mà.” Trình Thiên Lý nằn nì khổ sở, cố nịnh: “Mình thân nhau mà anh.”

Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc, hắn khẽ gật đầu, Lâm Thu Thạch bèn đồng ý.

Lâm Thu Thạch không vấn đề gì nhưng có người lại bất mãn. Hôm nay Từ Cẩn không dám cùng ba người lên đỉnh tháp, một mình ngồi phía dưới đất cả ngày trời, bây giờ lại nghe Trình Thiên Lý qua bên này ngủ chung, cô khẽ nói một câu: “Anh không ngại nó béo à?”

Trình Thiên Lý nghe vậy ngơ ngáo: “Béo? Em béo gì đâu.” Lâm Thu Thạch: “Phải đấy, nó không béo.”

Từ Cẩn: “…” Thế hôm qua tại sao anh chê tôi béo? Chẳng qua là thích hay không thích thôi.

Dĩ nhiên Lâm Thu Thạch đâu còn nhớ việc mình từ chối Từ Cẩn, cậu đang bận cùng Trình Thiên Lý bàn xem thằng nào nằm ngoài thằng nào nằm trong.

Từ Cẩn ngồi bên giường bĩu môi buồn bực, Nguyễn Nam Chúc nằm gần đó cất giọng an ủi, nói: “Chị không béo, mà do thẩm mỹ của Dư Lâm Lâm có vấn đề, đàn ông toàn lũ khốn nạn.”

Từ Cẩn ấm ức đồng tình.

Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý ngu ngơ không thể hiểu nổi hai người này đang nói về cái gì. Lâm Thu Thạch từ chối Từ Cẩn vì lo nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại thành ra thằng khốn nạn. Nếu nói về khốn thì cái kẻ khốn nạn nhất đang ngồi bên cạnh cô đó Từ Cẩn…

Leo núi nguyên ngày, không ai không mệt, đa phần đặt đầu xuống gối là lăn ra ngủ, ngay cả Lâm Thu Thạch cũng không phải ngoại lệ.

Đến nửa đêm, Lâm Thu Thạch bỗng cảm thấy bên cạnh có người đi lại, cậu tưởng là Trình Thiên Lý nên không để tâm. Tới sáng hôm sau đến lượt Trình Thiên Lý trách Lâm Thu Thạch tại sao lọ mọ cả đêm không ngủ.

“Lọ mọ gì? Anh không có.” Lâm Thu Thạch: “Đêm qua anh ngủ say lắm, còn chẳng dậy đi vệ sinh.”

“Điêu.” Trình Thiên Lý: “Rõ ràng anh có dậy…”

Lâm Thu Thạch: “Anh không dậy thật mà, nhưng anh cảm thấy có người đi lại.”

Ánh mắt cả hai chuyển sang phía các cô gái. Từ Cẩn hốt hoảng lắc đầu tỏ ý mình không hề rời khỏi giường, Nguyễn Nam Chúc thì khỏi nói thường ngày hắn ngủ say nhất, thận cũng cực khỏe, hầu như luôn ngủ một mạch đến khi trời sáng, không tỉnh giữa đêm bao giờ.

“Vậy người đi lại trong phòng là ai?” Trình Thiên Lý tái mặt.

Trong lúc Trình Thiên Lý và Lâm Thu Thạch nói, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cả hai, cúi xuống ngó vào gầm giường.

Lâm Thu Thạch bị hành động của hắn làm giật mình: “Sao thế?”

Nguyễn Nam Chúc không nói, chỉ tay vào trong gầm: “Hai người tự nhìn đi.”

Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý vội cúi người, nhìn theo hướng tay Nguyễn Nam Chúc. Chỉ thấy mặt dưới giát giường và sàn nhà in đầy những bàn tay máu, các vết tay từ mặt đất kéo lên chân tường, nhìn kinh không chịu được.

“Má ơi!!!” Trình Thiên Lý nhịn không nổi bắt đầu kêu lên như gà cắt tiết, đến mức Lâm Thu Thạch cảm thấy nhức đầu chói tai, cái này thì có gì ghê đến mức nó gào lên thế nhỉ.

“Đừng kêu nữa được không vậy?” Lâm Thu Thạch khổ sở nói.

“Sợ quá anh ơi!!” Trình Thiên Lý ôm chặt lấy Lâm Thu Thạch đang nửa quỳ trên đất, nắm lấy tóc cậu, kêu lên thảm thiết.

“Bỏ tay khỏi tóc anh, bỏ ra mau!!” Lâm Thu Thạch nổi cáu: “Mau thả tay ra!!”

Trình Thiên Lý: “Nhưng mà em sợ ợ ợ!!!”

Lâm Thu Thạch: “Mục Tự…” Có biết thứ mà một kiến trúc sư trân trọng nhất là cái gì không? Chính là mái tóc! Là đường chân tóc [19] ! Con thỏ đế này, mày nắm tóc anh như cô vệ sinh môi trường bứt cỏ dại vậy, nhỡ làm tổn thương đến chân tóc thì làm sao đây!

Trình Thiên Lý thả tay ra: “Xin lỗi, em hơi kích động.”

Từ Cẩn lặng thinh nhìn hai người, quay sang nói với Nguyễn Nam Chúc: “Chúc Manh, mình đi ăn sáng đi.”

Nguyễn Nam Chúc: “Được.”

Hai cô nắm tay nhau, tung tăng vui vẻ đi ăn sáng. Để lại hai đứa óc lợn vẫn chưa hết sửng sốt trước những dấu tay in trên đất.

Trình Thiên Lý thở dài: “Cửa này đáng sợ quá.” Cũng may đêm qua thằng nhóc không bò dậy nghe ngóng, nếu như dậy, không biết sẽ nhìn thấy cái gì đang ở dưới gầm giường của mình.

Bữa sáng nhàm chán kết thúc, hướng dẫn viên lại xuất hiện.

Như một người máy, nụ cười trên môi cô ta không bao giờ thay đổi, ngay đến biên độ của lá cờ khi phất cũng luôn y hệt nhau.

Cô ta nói: “Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan một ngôi đền. Đây là công trình kiến trúc đẹp nhất làng, tin rằng mọi người sẽ phải thán phục trước vẻ đẹp của nó, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi.”

Lâm Thu Thạch nhíu mày: “Câu này quen tai quá.”

“Dĩ nhiên là quen.” Mông Ngọc tình cờ đứng ngay cạnh Lâm Thu Thạch, dửng dưng đáp: “Ngày đầu tiên cô ta cũng nói y hệt như vậy.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Quả nhiên, sau khi bọn họ xuất phát, hướng dẫn viên bắt đầu giới thiệu các phong tục tập quán, nhưng nội dung giới thiệu giống y hệt ngày đầu tiên, từ trình tự nói hay ngữ điệu, hầu hết không có gì khác biệt.

Tình huống dị thường này khiến tất cả đều khó chịu.

“Đừng nói là sẽ lặp lại hoài nha?” Từ Cẩn khẽ nói: “Không lẽ chúng ta phải quay lại cái tháp đó lần nữa?”

“Không biết nữa.” Lâm Thu Thạch lắc đầu: “Qua vài ba ngày nữa mới biết được.”

Từ Cẩn không đáp. Mỗi lần đi tham quan là chết vài người, cả thảy có hơn mười mạng, không lẽ phải chết dần đến khi chỉ còn một người duy nhất sống sót?

Rõ ràng không chỉ Từ Cẩn có suy nghĩ đó, khuôn mặt những người khác cũng đầy vẻ suy tư.

Lần thứ hai đến đền thần, nhóm Lâm Thu Thạch không vội vào trong ngay.

Đó là đề nghị của Nguyễn Nam Chúc, hắn nói trước đây đã quan sát bên trong ngôi đền, lần này nên xem xét bên ngoài, nên dẫn ba người họ tìm kiếm manh mối ở khoảnh đất xung quanh ngôi đền.

Bốn phía ngôi đền đều là rừng cây rậm rạp, ánh mặt trời khó khăn len qua tầng tầng lớp lớp cây rừng, chỉ một vài chấm sáng li ti có thể chạm đến mặt đất.

Men theo con đường lát đá là những cây leo nhỏ và cây bụi thấp họ dương xỉ, khi đi qua gây nên những tiếng loạt soạt. Đền thần rất cao, đứng ở chỗ họ hầu như không thể nhìn thấy đỉnh, tiếng nhạc vẫn liên miên không dứt, như thể người tấu khúc muốn vĩnh viễn chìm đắm trong giai điệu ấy.

“Phong cách kiến trúc của ngôi đền này thật kỳ lạ.” Sau khi đi một vòng quan sát, Lâm Thu Thạch vốn là kiến trúc sư phát hiện ra sự bất ổn: “Ngôi đền này có hình tròn sao?”

“Hình tròn?” Không nói thì thôi, nói ra thằng nhóc Trình Thiên Lý lại được phen thấp thỏm: “Đúng rồi, cả ngôi đền này hình tròn.”

Đền thờ mà hình tròn thuộc dạng hiếm thấy, thậm chí có thể nói chưa thấy bao giờ.

“Nhìn thấy hình tròn mọi người nghĩ tới cái gì?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Sau giây lát trầm mặc, Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý đưa ra đáp án giống nhau: “Trống.”

Nguyễn Nam Chúc: “Em cảm thấy…”

Lâm Thu Thạch: “Hửm?”

Nguyễn Nam Chúc: “Chúng ta phải lên nóc đền xem thử.”

Trình Thiên Lý nghe xong trợn mắt há miệng: “Phải đi thật sao? Nóc đền… nhưng người lần trước mất tích cũng vì nhìn lên trần mà?”

“Phải.” Nguyễn Nam Chúc: “Cơ mà manh mối chắc nằm trên đó.” Hắn đặt tay lên chiếc túi đeo của mình: “Còn nhớ thứ chúng ta trông thấy trên tháp đá không?”

Làm sao có thể quên được, tới tận bây giờ Lâm Thu Thạch vẫn còn nhớ như in cảm giác chạm vào chiếc trống da người. Nhưng thứ Nguyễn Nam Chúc nói đến chắc không phải trống, mà là cuốn nhật ký tìm được ở hốc tường.

“Thời gian của chúng ta chắc không còn nhiều đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Phải nghĩ cách mới được.”

Thoáng nghe thì Nguyễn Nam Chúc nói thời gian không còn nhiều là chẳng có căn cứ, nhưng Lâm Thu Thạch chợt nhớ ra vết bàn tay máu ở dưới giường mình. Cậu không rõ đó chỉ là tình cờ hay một lời cảnh cáo, tóm lại những thứ đó chắc chắn không phải điềm báo tốt lành.

Ngôi đền này rất cao, lại không có cầu thang để lên nóc.

Nhưng cách giải quyết bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn, chỉ cần chịu nghĩ chắc chắn sẽ có cách thôi.

Sau khi đi một vòng quanh đền, Nguyễn Nam Chúc nghĩ ra một ý tưởng. Ba người còn lại nghe hắn nói xong đều ngẩn ra, Lâm Thu Thạch không khỏi sửng sốt: “Em nói dùng cái bình đài gỗ hôm nọ…?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ừ.”

Lâm Thu Thạch: “Nhưng cái đài gỗ đó dùng để thiên táng mà?”

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Lâm Thu Thạch lo lắng nói: “Vả lại trên bình đài ấy có mấy thứ kia, nếu cứ mạo muội leo lên…”

Nguyễn Nam Chúc liếc cậu một cái: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

Cũng phải, Lâm Thu Thạch thầm thở dài, cố gạt đi sự do dự trong lòng: “Thể lực em đang yếu, để anh lên cho.”