← Quay lại trang sách

Chương 35 Bên trong tháp xương

Nguyễn Nam Chúc thấy biểu cảm lúng túng của Lâm Thu Thạch, bèn nói: “Sao, chê à?”

Lâm Thu Thạch lộ vẻ khó xử: “Chúc Manh, đừng quậy nữa…”

Nguyễn Nam Chúc sán vào: “Quậy đâu, người ta thật lòng mà.”

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc, sau khi xác nhận hắn không có ý đùa cợt, đành cúi đầu, khẽ vén mái tóc rồi chạm nhẹ lên trán hắn một cái. Hành động này chỉ như xoa dịu cô em gái nghịch ngợm mà thôi.

“Được chưa?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc im lặng, lát sau hắn khẽ thở dài, nhưng không nói gì quay đi.

Lâm Thu Thạch nhận ra Nguyễn Nam Chúc đang cố tình trêu chọc mình. Người này ở thế giới thực rất bình thường mà sao vào cửa lại thay đổi đến vậy. Lâm Thu Thạch thôi không chờ đợi Nguyễn Nam Chúc nói mình nghe chuyện kia nữa, cậu khẽ nhét một cái màn thầu vô miệng, vẻ mặt bi thương khó tả.

Nội dung cuộc nói chuyện giữa Nguyễn Nam Chúc và Mông Ngọc đã trở thành một bí ẩn, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không có ý định khám phá. Chứng kiến kết cục “thảm thương” của Lâm Thu Thạch, Trình Thiên Lý chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mặt dày đi hỏi, ai ngờ Nguyễn Nam Chúc liếc xéo nó, nói: “Sao, cưng cũng muốn hôn chị hả? Chị không có hứng với trẻ con đâu.”

Trình Thiên Lý: “Nếu chị đồng ý thì…”

Nguyễn Nam Chúc: “Tí tuổi đầu chưa có lông có cánh mà đua đòi.”

Trình Thiên Lý lập tức im bặt.

Trong khi họ nói chuyện, hướng dẫn viên đã đến. Cô ta đứng trên khoảnh sân thoáng đãng phía xa, phất ngọn cờ nhỏ trong tay hô hào tập hợp.

Người trong nhóm lục tục kéo đến chỗ hướng dẫn viên, cô ta đếm một lượt tất cả mọi người: “Đã đủ quân số, mười hai người, chúng ta có thể xuất phát được rồi!”

Nghe thấy “mười hai người”, mọi người bắt đầu râm ran bàn tán, những người hiểu nhầm ý nghĩa câu nói hôm qua dần hiểu ra hàm nghĩa thật sự của nó.

“Sao lại là mười hai người??” Ai đó run rẩy lên tiếng: “Không lẽ trong chúng ta có kẻ không phải người?”

“Chắc là vậy, thông thường NPC không nói dối, vậy con quỷ trà trộn trong chúng ta là ai…” Những tiếng bàn tán xôn xao mỗi lúc một lớn, sự hoài nghi như một căn bệnh truyền nhiễm lan rộng ra tất cả những người ở đây. Bầu không khí căng thẳng chỉ vì một câu nói ngắn ngủi của hướng dẫn viên mà càng trở nên tồi tệ hơn, thậm chí có người tức ngực thở không nổi.

Mười ba người chơi, thường chia thành các nhóm nhỏ hai, ba người, hiện giờ các nhóm hai người bắt đầu tìm kiếm liên minh mới, họ không muốn phải một mình đối diện với con quỷ.

Bọn Lâm Thu Thạch tổng cộng có bốn người, cho nên không bị ảnh hưởng lớn.

“Trong số chúng ta có quỷ thật sao?” Từ Cẩn run lên cầm cập, sắc mặt trắng như thỏ bông. Cô nuốt khan một miếng, cẩn trọng lia mắt về Nguyễn Nam Chúc, và dừng lại…

“Sao thế?” Nguyễn Nam Chúc dĩ nhiên biết cái nhìn của Từ Cẩn, hắn đến gần cô gái, nửa cười nửa không: “Chị nghĩ em giống quỷ à?”

Từ Cẩn: “Không, làm gì có!”

Nguyễn Nam Chúc quay sang Lâm Thu Thạch: “Lâm Lâm, cô ấy bảo em giống quỷ kìa.”

Lâm Thu Thạch: “…” Anh giai lại đến giờ diễn rồi phải không.

Từ Cẩn vội vàng giải thích: “Chúc Manh đừng hiểu lầm, chị không nói em, nhưng trong tất cả mọi người em là đẹp nhất…”

Nguyễn Nam Chúc: “Ô, hóa ra là thế đấy.”

Từ Cẩn gật đầu như máy.

Nguyễn Nam Chúc: “Lâm Lâm, anh nghĩ ở đây ai đẹp nhất?”

Trong lòng Lâm Thu Thạch thật sự khổ sở khôn xiết, là một người đàn ông có xu hướng tính dục bình thường, cậu thật sự không muốn thừa nhận tên đực rựa giả gái kia là đáng yêu nhất trong tất cả các cô gái. Nhưng sự thật đúng là như vậy, đôi mắt to tròn tội nghiệp của hắn quả khiến người ta không thể chịu nổi, Lâm Thu Thạch đành mặt dày gật đầu một cái.

“Cảm ơn chị nha, chị Từ Cẩn.” Nguyễn Nam Chúc cười mãn nguyện.

Từ Cẩn có vẻ như bị tổn thương, rõ ràng trong mắt cô, khả năng Nguyễn Nam Chúc là quỷ khá cao, làm gì có người nào vào trong cửa còn có tâm trạng yêu đương, còn bắt cá hai tay…

Dĩ nhiên, những lời này cô không thể nói, chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu.

Địa điểm tham quan ngày hôm nay là rừng tháp.

Sau cuốc đi bộ rất lâu, họ đã đến đích. Do đã có kinh nghiệm từ hôm trước, mọi người khi tới đích trông đã thoải mái hơn nhiều, họ không còn chỉ biết trốn trong tháp mà bắt đầu đi quanh tìm kiếm manh mối.

Tuy biết rằng trong nhóm có một người không phải là người, nhưng trông Nguyễn Nam Chúc vẫn rất nhàn nhã, hắn đến chỗ tòa tháp cao nhất, dạo một vòng, sau đó đột nhiên rút ra một vật dài nhọn, bắt đầu mày mó bức tường bao quanh tháp.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy vậy sợ thót tim, nói: “Em làm gì vậy?”

Nguyễn Nam Chúc: “Em muốn xem bên trong tường có gì không.”

Lâm Thu Thạch: “Có gì?”

Nguyễn Nam Chúc quay sang: “Lúc trước anh nói nghe thấy có người cào tường mà?”

Lâm Thu Thạch: “Ngộ nhỡ chỉ là ảo giác của anh…”

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nói: “Chẳng sao, em tin vào tai của anh còn hơn anh.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Nguyễn Nam Chúc đang cắm cúi gõ tường, Từ Cẩn đứng bên cạnh lén kéo áo Lâm Thu Thạch: “Em muốn đi vệ sinh, anh đưa em đi nha?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi?”

Từ Cẩn gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch: “Tôi… không thích hợp lắm nhỉ, hay để tôi bảo Chúc Manh đi cùng cô…”

Lâm Thu Thạch mới nói được nửa câu đã thấy Từ Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, cô thận trọng liếc nhìn Chúc Manh, cố ý hạ thấp giọng nói: “Anh Lâm Lâm à, em có chuyện này muốn nói với anh.”

Lâm Thu Thạch nhìn vẻ mặt cô gái đâm do dự: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?”

Từ Cẩn càng hạ thấp giọng đến gần như không nghe thấy gì: “Anh không cảm thấy… Chúc Manh rất… không giống người sao?”

Lâm Thu Thạch: “…”

Từ Cẩn: “Từ ngoại hình đến tính cách, trên đời làm gì có cô gái nào như vậy, quá sức bạo gan…”

Lâm Thu Thạch không thể phủ nhận rằng cô nói rất có lý. Làm gì có cô gái nào như Chúc Manh, bởi vì Chúc Manh vốn dĩ là đàn ông.

Từ Cẩn: “Anh không thấy thế à?”

Lâm Thu Thạch cảm thấy khó xử, kỳ thực ở một phương diện nào đó cậu thông cảm cho Từ Cẩn, bởi vì Nguyễn Nam Chúc đúng là quá đáng nghi. Nhưng họ đã quen biết lâu như vậy, Nguyễn Nam Chúc và Trình Thiên Lý lại là hai người duy nhất cậu biết thân phận thật ở thế giới thực.

“Tôi… không nghĩ vậy.” Lâm Thu Thạch không còn cách nào khác: “Tuy cô ấy rất đáng nghi, nhưng đang nỗ lực giúp chúng ta thoát khỏi đây. Nếu cô ấy là quỷ thì giúp chúng ta với mục đích gì?”

Từ Cẩn nghe thế có chút khó xử, khóe miệng hơi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì, có vẻ không cam lòng. Rõ ràng cô vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ của mình. Lâm Thu Thạch hết cách rồi, chỉ đành an ủi cô mấy câu.

Trong khi họ nói chuyện, phía Nguyễn Nam Chúc có diễn biến mới, hắn nạy được một miếng gạch ra, để lộ phần lõi bên trong tường.

Trình Thiên Lý nãy giờ đứng bên quan sát, thấy Nguyễn Nam Chúc nạy miếng gạch ra bèn không khỏi hít vào một hơi lạnh ngắt, nói, khốn kiếp thật.

“Thế nào rồi?” Lâm Thu Thạch nghe có động tĩnh bèn đi vài bước về phía Trình Thiên Lý, cũng trông thấy thứ Nguyễn Nam Chúc lấy ra từ bức tường.

Phía sau lớp bùn đất đầy những khúc xương người xếp chằng chịt lên nhau, trong một mét vuông có hài cốt của ít nhất ba bốn người.

“Woa…” Nguyễn Nam Chúc không khỏi kinh ngạc trước những gì nhìn thấy: “Đã nói trong tường chắc chắn có gì đó mà.”

Lâm Thu Thạch nhớ lại âm thanh như móng tay cào bên trong tường cậu từng nghe thấy, mặt tái đi.

Từ Cẩn hấp tấp trốn sau lưng cậu, chỉ biết khóc vì sợ.

“Tốt lắm, bây giờ đã biết trong tường có gì.” Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, phủi phủi đất cát dính trên tay: “Hai người ban nãy nói chuyện gì thế?”

“Chẳng có gì.” Lâm Thu Thạch liếc Từ Cẩn: “Chuyện vớ vẩn ấy mà.”

“Ồ, vớ vẩn à.” Nguyễn Nam Chúc liếc Từ Cẩn đầy ẩn ý, đứng dậy đến chỗ cô gái, đưa tay chạm vào lưng cô: “Từ Cẩn, chị đang sợ gì à?”

Từ Cẩn run bắn lên.

“Không lẽ chị sợ em?” Nguyễn Nam Chúc hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười khó kiếm nổi từ nào để diễn tả, tuy không khó coi, nhưng trẻ con nhìn thấy chắc chắn gặp ác mộng: “Em có gì đáng sợ à?” Từ Cẩn chỉ biết lắc đầu, không dám nói gì.

Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: “Đừng trêu người ta nữa.”

Nguyễn Nam Chúc giơ hai tay lên, cố ý làm như đầu hàng: “Được được được, không trêu nữa.” Hắn quay người lại gần tòa nhà, tiếp tục quan sát đống xương người.

Từ Cẩn dần bình tĩnh lại, lén liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc, khẽ lau nước mắt ấm ức.

Lâm Thu Thạch: “Nguyễn Nam Chúc đáng sợ quá mà, làm con gái nhà người ta sợ rúm ró như vậy.”

“Cái tháp này ít nhất phải dùng đến hàng ngàn bộ xương đắp lên.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nếu xương em gái con bé đó mà ở đây thì…”

“Làm cách nào mang ra ngoài nhỉ?” Trình Thiên Lý nhìn chăm chăm bức tường nén chặt những xương cốt: “Cho dù tìm đến lúc chúng ta chết hết cũng không tìm ra được.”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc: “Cho nên vẫn còn cách khác.”

Trình Thiên Lý vò đầu: “Cách gì?”

Nguyễn Nam Chúc đảo mắt nhìn ra sau lưng Trình Thiên Lý, quả đúng như dự liệu, hắn chìa tay: “Cây sáo xương hôm qua em lén mang về đâu?”

Trình Thiên Lý: “Vãi chưởng! Không lẽ chị định…?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ừ.”

Vẻ mặt Trình Thiên Lý đột nhiên trở nên kinh hoàng, nó nói: “Chị định làm vậy thật sao? Đó là xương chân người ta, mà chưa biết sẽ dẫn đến hệ quả gì…”

“Vì chưa chắc chắn nên mới phải thử.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đưa đây.”

Trình Thiên Lý lẳng lặng rút từ trong túi khoác ra cây sáo xương, đặt vào tay Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc nắm lấy cây sáo cẩn thận quan sát một lát, sau đó đưa sáo lên miệng bằng một động tác hết sức tự nhiên. Hắn thổi, giai điệu từ miệng hắn phát ra.

Giai điệu Nguyễn Nam Chúc đang thổi là bài A tỷ cổ , âm nhạc dập dìu trầm bổng, nhưng không hiểu sao lại mang một nét thê lương quái dị.

“Soạt!”, một tiếng động khẽ vang lên gần chỗ Lâm Thu Thạch. Sau giây lát sững sờ, cậu nhận thấy âm thanh đó phát ra từ tòa tháp. Âm thanh như có người đang cào xới bên trong bức tường mỗi lúc một rõ, ban đầu chỉ mình cậu nghe thấy, về sau Trình Thiên Lý và Từ Cẩn cũng nghe được, cả hai lập tức biến sắc.

“Chúc Manh, đừng thổi nữa, không ổn rồi.” Lâm Thu Thạch ngăn Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc dừng lại, nhìn lên đỉnh tháp, thấy tác phẩm điêu khắc treo trên đó đột nhiên bắt đầu lung lay…

“Mau chạy đi, tháp này sắp sập xuống rồi!” Nguyễn Nam Chúc nói đoạn quay người bỏ chạy.

Bọn Lâm Thu Thạch vội vàng nối gót.

Những người khác phát hiện tình hình bên này đều tản ra, sau khi bọn họ di tản chưa được bao lâu, tòa tháp phát ra một tiếng động long trời lở đất rồi đổ sập, để lộ vô số hài cốt bên trong.

Sau đó điều khiến tất cả những người có mặt nín thở là các bộ hài cốt bắt đầu chầm chậm cử động. Ban đầu chúng khá chậm chạp, nhưng tốc độ nhanh dần, các hài cốt rên rỉ, rồi giẫm đạp lên nhau, cuối cùng xếp thành một tòa tháp cao nghêu, nhưng tháp này được đắp lên bởi xương người.

Tất cả những ai mục kích đều sững sờ, không chỉ kinh ngạc mà còn hoảng sợ tận đáy lòng.

Tiếng trống không biết từ đâu vang lên, có giọng hát một thiếu nữ hòa cùng: “Án ma ni bát mê hồng, án ma ni bát mê hồng…”

Nói đây là hát thì hơi quá, giống như tụng kinh đúng hơn.

“Đừng nói chúng ta phải vào trong cái tháp đó?” Từ Cẩn nghẹn ngào chực khóc.

“Chắc là vậy đó.” Nguyễn Nam Chúc buông cây sáo xuống, di nhẹ ngón tay trên thân sáo. Nét mặt phức tạp, dường như đang nghĩ đến câu chuyện phía sau bài hát.

Cô em gái thương chị đi khắp nơi kiếm tìm như điên dại, mãi tới khi nghe thấy kinh văn, cô mới nhận ra người mình tìm kiếm đã trở thành một phần của chiếc trống trên tay. Sau khi biết được chân tướng, cô gái đã đón nhận hiện thực tàn khốc ấy với tâm thái ra sao.

“Đi thôi.” Tâm trạng Lâm Thu Thạch bỗng nhiên bình thản khác thường.

“Không, em không đi đâu.” Từ Cẩn thì sợ gần chết, cứ gào khóc: “Em không muốn vào đó…”

Vừa nói cô vừa quay người loạng choạng bỏ chạy, được vài bước liền trượt chân ngã sóng soài, cô gượng dậy chạy tiếp, chiếc ba lô rơi ra quên cả nhặt lại.

“Từ Cẩn…” Lâm Thu Thạch định đuổi theo nhưng bị Nguyễn Nam Chúc cản lại, hắn nói: “Cô ta không chịu thì thôi, đừng ép, dù sao cửa mở rồi ai cũng vào được mà.”

Lâm Thu Thạch thở dài.

Trình Thiên Lý lại gần nhặt ba lô của Từ Cẩn lên, nói: “Nhẹ thế… Hình như chị ấy mang theo hai bình nước mà? Sao cảm giác không phải.” Khi xuất phát họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ ăn trưa ở ngoài, Trình Thiên Lý tận mắt trông thấy Từ Cẩn để hai bình nước vào ba lô. Sau khi đến đây họ luôn đi chung, Trình Thiên Lý nhớ chưa thấy Từ Cẩn uống nước lần nào.

“Mở ra coi.” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói.

“Cứ thế mở ra được hả anh?” Trình Thiên Lý hơi ngại: “Ba lô đựng đồ cá nhân của chị ấy mà.”

Nguyễn Nam Chúc: “Sắp mất mạng rồi còn giữ quyền riêng tư làm cái gì?”

Nói chí phải, Trình Thiên Lý thò tay mở ba lô của Từ Cẩn ra. Chiếc ba lô màu trắng sữa dường như làm từ da dê, kiểu dáng khá bình thường. Từ khi đến đây Từ Cẩn luôn đeo bên mình, thi thoảng dùng để đựng đồ ăn và các vật dụng hằng ngày.

Trình Thiên Lý mở ba lô ra thấy bên trong trống rỗng, chẳng có gì hết, cậu sững sờ giây lát: “Chẳng có gì cả…”

Nguyễn Nam Chúc: “Đưa anh xem nào.” Hắn đón lấy chiếc ba lô, kiểm tra kỹ một lượt, tìm thấy trong túi nhỏ ở mặt bên có một tờ giấy đã ố vàng.

“Gì thế này?” Trình Thiên Lý ngẩn ra: “Không lẽ…”

“Đây là loại giấy trong cuốn sổ nhật ký chúng ta tìm được trong tháp mà?” Lâm Thu Thạch nhớ ra ngay tức thì: “Nam Chúc, nhớ khi đó trong sổ có một trang bị xé không?”

“Đúng rồi, đúng rồi!” Trình Thiên Lý mau chóng bắt kịp diễn biến: “Em nhớ ra rồi, chính là cuốn sổ anh Nguyễn mang về đó!”

Nguyễn Nam Chúc nghe hai người nói chuyện, tiện tay mở tờ giấy ra.

Chỉ thấy trên đó là một bức tranh vẽ hai cô gái nắm tay nhau, cả hai mặc váy dài, khuôn mặt non nớt đang mỉm cười. Bức tranh đáng lẽ không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ mới thấy hai cô gái trong tranh giống Từ Cẩn y đúc.

Lâm Thu Thạch cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng xông lên tận óc: “Cô ấy… đã xé bức tranh đi lúc nào.”

“Không biết.” Trình Thiên Lý nói bằng giọng khô khốc: “Hôm đó đúng là chị ấy không cùng chúng ta lên đỉnh tháp mà.”

Lâm Thu Thạch hồi tưởng lại một chi tiết. Khi ở đỉnh tháp, trong ảo giác cậu nhìn thấy Từ Cẩn đến chỗ chiếc trống và gõ vào đó.

Rất nhiều những chi tiết kỳ lạ trước đây không mấy để tâm bỗng tràn vào đầu, là một người vào cửa lần đầu tiên nhưng biểu hiện của Từ Cẩn thật sự quá xuất sắc. Mặc dù luôn tỏ vẻ sợ hãi, nhưng cô chưa từng có hành vi sai lầm, thậm chí đôi lúc Lâm Thu Thạch quên mất bên cạnh có một người như thế tồn tại.

“Tức là… Thực ra chị ta không phải người?” Trình Thiên Lý nuốt nước bọt.

Nguyễn Nam Chúc: “Có vẻ là vậy.”

“Vậy nếu cô ta biết chúng ta đã tìm ra chân tướng thì sẽ có chuyện gì xảy ra?” Lâm Thu Thạch nhìn tờ giấy.

Nguyễn Nam Chúc gấp giấy lại để vào trong ba lô như cũ: “Chuyện này khá phức tạp, có nhiều khả năng có thể xảy ra, đợi chút nữa tôi sẽ nói rõ.” Hắn ngẩng lên nhìn tòa tháp. “Trời sắp tối rồi, chúng ta đi vào coi thử.”

“Ừm.” Lâm Thu Thạch gật đầu.

Khi họ đến gần tòa tháp, Mông Ngọc đang đứng sẵn ở cửa, gã chỉ có một mình, đang mỉm cười tươi rói. Thấy có người đến, gã cất tiếng chào: “Mọi người tới rồi.”

“Anh muốn vào chung hả?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Mông Ngọc: “Đúng thế, chìa khóa chắc đang ở trong, để người khác vào tôi cảm thấy không yên tâm.” Mông Ngọc nói ra những lời gần như ngạo mạn, nhưng vì khí chất hòa nhã của gã mà người nghe không cảm thấy khó chịu lắm.

Nguyễn Nam Chúc nghe xong cười: “Vậy thì bọn tôi không dám vào, việc lấy chìa khóa trăm sự nhờ anh vậy, Lê Đông Nguyên.”

Mông Ngọc biến sắc: “Sao cô biết tên của tôi…”

Nguyễn Nam Chúc: “Có gì khó đâu.” Hắn khẽ hất cằm lên, vẻ lạnh lùng trào phúng: “Ai chẳng biết Bạch Lộc nhận được một đơn hàng lớn, người đủ khả năng đảm nhận nhiệm vụ này, e rằng chỉ có anh Đông Nguyên đây.”

Lê Đông Nguyên nghe Nguyễn Nam Chúc nói vậy, ánh mắt trở nên đầy vẻ hứng thú, gã nhìn Nguyễn Nam Chúc từ đầu tới chân: “Tôi thì ngược lại chưa biết có một cô gái như cô, thú vị, rất thú vị, đợi khi ra ngoài tôi phải tìm cô nói chuyện mới được.” Gã cười cười: “Một cô gái như vậy thật sự rất hiếm có.”

Lâm Thu Thạch nghe thế nghĩ thầm, đúng rồi, rất là thú vị… Anh chắc chưa gặp cô gái nào cao to lừng lững hơn anh đâu nhỉ.

Lê Đông Nguyên nói đoạn quay lưng một mình đi vào trong tháp.

Lâm Thu Thạch thấy vậy ngạc nhiên nói: “Gã đi một mình thật sao?”

Nguyễn Nam Chúc chẳng hề để ý, nói: “Ra được thì tốt, không ra được chúng ta cũng chẳng mất mát gì, cứ chờ xem.”

Vậy là cả ba đứng ngoài tháp chờ đợi, tiện thể thảo luận về Từ Cẩn.

Không biết Từ Cẩn có quay lại hay không, nếu có, mọi người nên đối diện với cô ta như thế nào? Lâm Thu Thạch bóng gió nhắc Nguyễn Nam Chúc đừng trêu chọc Từ Cẩn nữa. Nguyễn Nam Chúc từ chối thẳng thừng, nói rằng lúc này còn không trêu, đợi khi cô ta bộc lộ thân phận thì có muốn cũng chẳng trêu được nữa, ai làm chuyện kinh doanh lỗ vốn vậy.

Lâm Thu Thạch: “… Trêu gái có vẻ vui quá ha?”

Nguyễn Nam Chúc: “Thật ra trêu anh còn vui hơn.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Trời dần ngả bóng, mà Lê Đông Nguyên vẫn chưa đi ra.

Lâm Thu Thạch đáng lẽ rất lo, nhưng thấy Nguyễn Nam Chúc nhởn nhơ như không, nên thật kỳ lạ là tâm trạng cậu cũng trở nên bình thản.

Khi chỉ còn năm phút là tới giờ hẹn với hướng dẫn viên du lịch, bên trong tòa tháp xương chợt vang lên một âm thanh dị thường.

Rắc, rắc… Âm thanh giống như tiếng xương gãy vỡ, cả tòa tháp to lớn bắt đầu sụp đổ, xương xẩu từ trên cao rơi xuống khắp nơi.

Ở lối ra xuất hiện một bóng đen, Lâm Thu Thạch định thần nhìn kỹ, đó chính là Lê Đông Nguyên.

Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất không phải là Lê Đông Nguyên, mà là chiếc chìa khóa đồng đẹp đẽ trong tay gã.

Chìa khóa xuất hiện rồi, Lâm Thu Thạch cảm thấy tim mình được thả lỏng.

Lê Đông Nguyên mang chìa khóa đến trước mặt bọn Lâm Thu Thạch, xòe tay ra: “Tiếp theo phải xem bản lĩnh của cô, cô Chúc.”

Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười rạng rỡ, cầm lấy chìa khóa: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch không ngờ gã dễ dàng giao chìa khóa ra như vậy, thầm kinh ngạc. Trình Thiên Lý hoàn toàn bình thản, vẻ như tình huống này khá là thông thường.

Tới giờ hẹn, hướng dẫn viên xuất hiện, vẫy lá cờ nhỏ, bắt đầu giục mọi người rời đi. Lúc này sắc trời bắt đầu tối dần.

Lâm Thu Thạch trông thấy Từ Cẩn trong đám đông, Trình Thiên Lý đem trả ba lô, cô ta nhận lấy hết sức tự nhiên, như thể hoàn toàn không biết trong ba lô có cái gì.

“Mọi người vào tháp rồi à?” Từ Cẩn khẽ hỏi: “Có tìm thấy xương cốt của cô em gái không?”

“Không.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Bọn tôi chẳng tìm thấy gì.”

“Ồ.” Từ Cẩn thất vọng lên tiếng, cô ta định nói thêm gì đó, nhưng lời tới miệng lại nuốt vào trong.

Nếu là thường ngày, nhất định Trình Thiên Lý sẽ hỏi chị đang nghĩ gì đấy, nhưng sau khi biết chuyện Từ Cẩn không phải người, nó cảm thấy giữa hai bên đã xuất hiện khoảng cách, sợ mình lỡ lời hỏi những việc không nên hỏi.

Vậy nên dọc đường trở về tất cả đều im lặng.

Hướng dẫn viên nói thời gian biểu của ngày hôm sau, rồi từ biệt như thường lệ. Mọi người tập trung ăn cho xong bữa tối, trong thời gian này Lâm Thu Thạch để ý ánh mắt Từ Cẩn luôn liếc về chiếc túi của Nguyễn Nam Chúc.

Trong túi của Nguyễn Nam Chúc có một vật khá đặc biệt, đó là khúc xương chân của cô chị đã được chế tác thành cây sáo.

Từ Cẩn có vẻ cực kỳ quan tâm tới vật này.