Chương 49 Lộ Tá Tử
Nạn nhân đầu tiên trong nhóm đã xuất hiện, bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề.
Cô gái người mới thấy hiện trường quá bừa bãi, khẽ hỏi có cần dọn dẹp căn phòng rồi mang cái xác đi hay không, Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, nói: “Không cần, thi thể sắp biến mất rồi.” Theo luật bất thành văn của cửa, các thi thể luôn biến mất bằng cách này hay cách khác.
Cô gái không hiểu sắp biến mất nghĩa là thế nào, trông vẻ mặt rõ ràng vẫn thấp thỏm bất an, toàn thân run rẩy. Người sợ rõ ràng, không chỉ có mình cô gái, xem sắc mặt những người khác đều khá tệ, chẳng ai buồn nói năng gì.
Lâm Thu Thạch thì đã quen với các chuyện như vậy, cậu tỏ ra khá bình tĩnh. Hạ Như Bội mặt trắng bệch, liếc cái xác một cái rồi trốn vào phòng, ai nói gì cũng không chịu ra.
Nhìn Hạ Như Bội như thế, Lâm Thu Thạch bỗng tò mò cô vượt qua ba cửa trước bằng cách nào. Không lẽ toàn nhờ Lê Đông Nguyên giúp đỡ? Nhìn Lê Đông Nguyên không giống loại người sẵn sàng giúp đỡ kẻ khác vô điều kiện, không rõ Hạ Như Bội Có ưu điểm gì khiến gã hết lòng bao bọc như vậy.
“Đi thôi, hôm nay đến phòng hồ sơ xem có tìm thấy tài liệu về lớp 12-2 hay không.” Sau khi xem xét các thi thể, Nguyễn Nam Chúc đưa ra lịch trình mới.
“Được.” Lê Đông Nguyên gật gật đầu.
Vậy là bốn người lên đường tới căng tin ăn sáng, sau đó sẽ tới phòng hồ sơ.
Có lẽ vì vừa nhìn thấy xác chết nên Hạ Như Bội ăn không vô, đồ ăn xếp đầy trước mắt nhưng cô không chịu đụng tới dù chỉ một miếng, hai hàng lông mày nhíu lại.
Cũng may Nguyễn Nam Chúc đang bận suy nghĩ gì đó, nếu không chắc chắn hắn sẽ diễn thêm một màn kịch mới.
Thấy Hạ Như Bội không chịu ăn uống gì, Lê Đông Nguyên lựa lời khuyên vài câu nhưng không có tác dụng, đành thở dài bỏ cuộc. Đợi chút nữa cô đói, tự khắc sẽ đòi ăn thôi.
Phòng hồ sơ nằm khá xa, tít trong góc trường. Gọi là phòng hồ sơ nhưng đó là một tòa nhà ba tầng, trông khá cũ. Nhân viên quản lý là một ông già trạc sáu mươi tuổi, Nguyễn Nam Chúc chủ động tới bắt chuyện, ông già không những không ngăn cản, mà còn đồng ý cho bọn họ vào trong tra cứu tư liệu.
Phòng hồ sơ sặc mùi ẩm mốc của giấy cũ khiến người ta vô cùng khó chịu. Hạ Như Bội từ khi bước vào phòng vẫn luôn miệng ho, Lê Đông Nguyên vội hỏi thăm.
“Hình như em bị dị ứng với bụi.” Hạ Như Bội nói một cách khó khăn.
“Vậy ra ngoài cửa chờ đi.” Lê Đông Nguyên không muốn cô cố quá.
Hạ Như Bội vui mừng gật đầu. Ánh đèn bên trong phòng tư liệu không được sáng cho lắm, các tủ tài liệu cao ngồn ngộn xếp chặt hai bên lối đi, nhìn từ bên ngoài đã kinh dị rồi, chứ đừng nói là phải đi vào trong. Không cần đi vào cái chỗ này dĩ nhiên là một điều đáng mừng đối với Hạ Như Bội, Lê Đông Nguyên dặn cô ngồi ở trước cửa không được đi lung tung, ba người sẽ cố gắng ra sớm nhất có thể.
Bọn Lâm Thu Thạch tiến vào trong phòng, Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không, nói: “Thật không ngờ, thủ lĩnh của Bạch Lộc lại là người biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Manh Manh ghen à?” Lê Đông Nguyên nhìn Nguyễn Nam Chúc cười tít mắt.
Nguyễn Nam Chúc: “Chưa đến mức ghen, em chỉ tò mò, không biết Hạ Như Bội tiềm ẩn sức quyến rũ gì, mà khiến anh cưng chiều cô ấy như vậy.”
Lê Đông Nguyên không đáp, chỉ cười nói: “Đúng là ghen rồi.”
Nguyễn Nam Chúc thấy gã không chịu nói, cũng không hỏi nữa, quay người đi vào trong phòng.
Khu tư liệu được chia theo thời gian, sau một hồi tìm kiếm, họ nhanh chóng tìm thấy tư liệu về lớp 12-2 ba năm trước, khi ấy học sinh lớp này là những cô bé, cậu bé mới từ cấp hai lên cấp ba.
Nguyễn Nam Chúc với tay lấy tập tài liệu mình cần xuống, lật trang đầu tiên ra, liền trông thấy một bức ảnh, mặt sau ghi chữ “Lớp 11-2” bằng bút dạ.
“Tìm thấy rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đây là ảnh kỷ yếu của lớp 11-2.”
Lâm Thu Thạch lại gần, nhìn thấy bức ảnh trên tay Nguyễn Nam Chúc.
Tấm ảnh thoạt nhìn khá bình thường, không có điểm gì đặc biệt, các em học sinh trong ảnh đều còn nét trẻ con, đứng hai bên là thầy cô các bộ môn.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Tổng cộng có ba mươi tự học sinh…” Đột nhiên hắn nhíu mày: “Cái ảnh này cứ sao sao ấy.”
Lâm Thu Thạch ngược lại không phát hiện điểm khả nghi nào, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã nói vậy thì chắc hẳn hắn đã cảm thấy được điểm khác thường nào đó, chỉ là nhất thời chưa tìm ra điểm ấy là gì.
“Đợi chút.” Lâm Thu Thạch đột nhiên có phát hiện mới, cậu nói: “Ba mươi tư người? Nhưng trong ảnh chỉ có ba mươi ba thôi.”
Mỗi hàng mười một người, tổng cộng ba hàng, các học sinh xếp hàng thẳng tắp, nhìn sơ đã đếm được sĩ số là bao nhiêu.
“Đúng vậy! Sĩ số có vấn đề!” Nguyễn Nam Chúc nói: “Trong tư liệu viết có ba mươi tư học sinh, vậy một học sinh nữa biến đâu mất rồi?”
Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đưa mắt nhìn nhau, từ đôi mắt người kia liền thấy được suy nghĩ giống y trong lòng mình. Rõ ràng, họ đều cho rằng học sinh đã mất tích chính là Tá Tử.
“Chắc phải có thông tin cụ thể về từng học sinh chứ.” Lê Đông Nguyên đón lấy tập tài liệu, bắt đầu lật xem kỹ càng, gã mau chóng tìm ra thông tin học sinh: “… Trang này bị ai xé mất rồi.”
Đáng lẽ có ba mươi tư trang, nhưng hiện giờ chỉ còn ba mươi ba, một trang trong đó đã bị người ta xé đi, có lẽ chính là thông tin cá nhân của người không có trong bức ảnh.
“Chúng ta đã từng gặp cậu bé này.” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên chỉ tay vào một học sinh trong ảnh.
“Gặp rồi?” Lâm Thu Thạch giật mình.
“Anh không nhớ à?” Nguyễn Nam Chúc nói: “Hôm qua lúc ở căng tin ăn cơm, chúng ta có nói chuyện với một học sinh lớp 12 đó.”
Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ ra: “Nhưng nó học lớp 12-3 mà?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Dĩ nhiên nó ở lớp 12-3, hiện nay trong trường có lớp 12-2 hay không còn chưa rõ.”
Lâm Thu Thạch: “Ý em là học sinh lớp 12-2 đều chết cả rồi?”
Nguyễn Nam Chúc: “Có khả năng là như vậy.”
Nếu người đó không chết, chứng tỏ cậu ta đã làm một việc đặc biệt gì đó nên may mắn thoát khỏi vận rủi, đây là một manh mối hết sức quan trọng.
Ba người lật xem tài liệu thêm một lát, đều muốn tìm kiếm thêm thông tin.
Trong khi họ cắm cúi nghiên cứu tài liệu, Lâm Thu Thạch đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ tủ tài liệu kế bên. Ban đầu cậu tưởng là Hạ Như Bội, còn lên tiếng hỏi, nhưng sau lại cảm thấy có vấn đề, bởi vì tiếng bước chân này không có tiết tấu đều đặn như một người còn đủ hai chân, mà chỉ là những âm thanh cộp, cộp, cộp rất kỳ lạ… giống như tiếng nhảy họ nghe thấy tại khu học xá cũ.
Lâm Thu Thạch nắm lấy tay Nguyễn Nam Chúc, hất hàm ra hiệu.
Rõ ràng Nguyễn Nam Chúc chưa nghe thấy gì cả, nhưng nhìn vẻ mặt Lâm Thu Thạch, hắn biết chắc chắn đồng đội đã phát hiện điều gì đó.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Thu Thạch nói: “Dù sao cũng tìm được kha khá manh mối rồi.”
Lê Đông Nguyên định nói gì đó, Nguyễn Nam Chúc vội đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, Lê Đông Nguyên nhanh trí hiểu ngay, nói: “Được.”
Ba người đặt tập tài liệu xuống, bắt đầu đi về phía cửa ra.
Khi họ đi được vài bước, tủ tài liệu sau lưng đột nhiên đổ xuống ngay chỗ ba người vừa đứng, đánh rầm một tiếng.
Tiếng động cực lớn này khiến nhân viên quản lý xuất hiện, ông nhìn thấy tủ tài liệu bị đổ thì vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng mỏ bọn Lâm Thu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc chẳng buồn phân bua, chỉ khẽ nói một câu xin lỗi. Dù sao bây giờ hắn cũng là một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ xuống nước cầu xin quả thật khiến người ta không nỡ, ông già quản lý phòng tư liệu cuối cùng phải chịu thua, không trách mắng họ nữa.
Ba người lúc bấy mới có thể rời đi, sau khi ra khỏi cửa, Nguyễn Nam Chúc khẽ nói: “Có nhìn thấy không?”
Lâm Thu Thạch: “Nhìn thấy gì?”
Nguyễn Nam Chúc: “Phía sau tủ đó có vết tay máu.”
Lâm Thu Thạch: “Không thấy.”
Lê Đông Nguyên đứng bên hào hứng nói: “Anh nhìn thấy này.”
Nguyễn Nam Chúc: “Vậy à, nhìn thấy thì có tác dụng gì chứ.”
Lê Đông Nguyên: “…”
Lâm Thu Thạch nghe cuộc đối thoại của hai người mà dở khóc dở cười.
Cả ba ra khỏi phòng tư liệu, gặp Hạ Như Bội đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, thơ thẩn chẳng có việc gì làm, thấy ba người đi ra, cô nói: “Sao nhanh thế? Ở bên trong xảy ra chuyện gì mà có tiếng động to vậy?”
“Tủ đựng tài liệu đổ.” Lê Đông Nguyên: “Có người đẩy.”
“Có người đẩy? Là người vừa đi vào ư?” Hạ Như Bội hỏi.
“Người vừa đi vào? Còn có ai đi vào phòng tư liệu này?” Nguyễn Nam Chúc nắm ngay lấy điểm mấu chốt trong câu nói của Hạ Như Bội.
“Có, một cô gái, nói là học sinh trong trường, người quản lý kho tư liệu đã cho cô bé vào.” Hạ Như Bội ôm cánh tay, trông có vẻ rất sợ sệt: “Mọi người không gặp cô ta à?”
“Không hề.” Nguyễn Nam Chúc lắc đầu.
Quả thực Lâm Thu Thạch có nghe thấy tiếng chân người, nhưng theo sự việc vừa xảy ra, người mới bước vào rất có thể không phải người.
“Học sinh đó trông như thế nào? Lê Đông Nguyên nói.
“Một nữ sinh, trông rất trẻ, em không nhìn rõ mặt lắm, tóc dài.” Hạ Như Bội tiếp: “Là một cô bé bình thường.”
“Vậy chắc đúng rồi đó.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Chúc mừng đằng ấy, hình như đằng ấy là người đầu tiên nhìn thấy boss của cửa này.”
Hạ Như Bội: “…”
Nguyễn Nam Chúc: “May mắn như bạn, không biết chừng được boss cho gấp đôi kinh nghiệm ý chứ.”
Hạ Như Bội xém chút bật khóc vì sợ.
Lê Đông Nguyên bất lực lên tiếng xin Nguyễn Nam Chúc đừng dọa Hạ Như Bội nữa, nếu dọa nữa e rằng có chuyện không hay xảy ra.
Nguyễn Nam Chúc tựa vào Lâm Thu Thạch thút thít, nói, em cũng sợ mà, sao anh không lo cho em gì cả.
Lê Đông Nguyên: “…” Em sợ ý hả? Anh cảm thấy em còn máu liều hơn cả anh.
“Em muốn đi vệ sinh. Khi bốn người ra khỏi tòa nhà, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói: “Lâm Lâm anh đưa em đi nha.”
Lê Đông Nguyên: “Mọi người cùng đi đi.”
Lâm Thu Thạch thầm nghĩ, anh bạn trẻ, anh lo lắng cái gì, chẳng lẽ anh biết thật ra Manh Manh có thể vào cùng một nhà vệ sinh với tôi? Cũng may nhà vệ sinh của trường này được ngăn thành các gian riêng biệt, nếu không Nguyễn Nam Chúc có khả năng đã bại lộ.
Bốn người đứng trước cửa nhà vệ sinh, Hạ Như Bội và Nguyễn Nam Chúc vào khu dành cho nữ, Lâm Thu Thạch và Lê Đông Nguyên đi sang khu dành cho nam.
Lâm Thu Thạch vào buồng riêng, đang định cởi quần thì nghe có người gõ gõ bên ngoài ô vệ sinh của mình. Cậu đang định nói, Lê Đông Nguyên sao tự dưng gõ vậy, bỗng cảm thấy có điều không ổn… Lê Đông Nguyên rõ ràng đi vào ô vệ sinh phía bên tay phải, tại sao tiếng gõ lại phát ra từ bên trái.
“Dư Lâm Lâm.” Giọng Lê Đông Nguyên vang lên: “Trên bức tường của anh, có viết chữ gì không?”
Lâm Thu Thạch nghe xong ngẩn người, phát hiện bức tường sau lưng mình quả thật có mấy hàng chữ. Sau khi nhìn kỹ, Lâm Thu Thạch nổi hết da gà sau lưng.
Trên bức tường màu trắng có vài hàng chữ nhỏ viết bằng mực màu đỏ như sau: Tá Tử từ nhỏ đã tự gọi mình là Tá Tử, buồn cười lắm thay. Cô thích ăn chuối nhưng mỗi lần ăn chỉ được nửa quả, thật là đáng thương. Tá Tử đi xa sẽ chẳng nhớ tôi nữa, ôi Tá Tử cô đơn…
Hàng cuối cùng của bài hát, chính là câu nói cấm kỵ: Chân tôi mất rồi, bạn cho tôi mượn được không?
“Anh nhìn thấy chưa?” Lê Đông Nguyên nói.
Lâm Thu Thạch im lặng trong giây lát, đáp: “Xin lỗi, thật ra tôi không biết chữ.”
Lê Đông Nguyên ở bên trái: “…”
Lâm Thu Thạch: “Nhà tôi nghèo nên tôi thất học, số chữ tôi biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, hay chút nữa anh tự qua mà xem?”
Bên kia không có tiếng đáp trả, Lâm Thu Thạch đoán thứ đó muốn lừa cho cậu đọc mấy hàng chữ, chắc giờ nó còn đang sốc vì sự lầy lội của cậu.
Dù vậy, Lâm Thu Thạch không có gan đi vệ sinh tiếp, cậu vội ra khỏi buồng của mình, ai ngờ vừa ra ngoài đã thấy ba người kia đợi sẵn.
“Sao lâu thế?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.
“Thận yếu hả?” Lê Đông Nguyên nheo mắt cười.
Lâm Thu Thạch không để tâm tới gã: “Tôi vào đó bao lâu vậy?”
Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ: “Mười mấy phút lận đó.”
Lâm Thu Thạch thở dài: “Ban nãy tôi đụng phải Tá Tử trong đó.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt ba người còn lại đều trở nên nghiêm trọng, đặc biệt là Hạ Như Bội, thần kinh luôn phải căng như dây đàn của cô dường như sắp đứt phựt, cô sợ hãi lùi lại mấy bước: “Tá Tử? Là Tá Tử mà gợi ý nói đến ư?”
“Ừm.” Lâm Thu Thạch nói: “Nó giả giọng Lê Đông Nguyên bảo tôi đọc chữ trên tường, nếu không có gợi ý chắc tôi đi bán muối thật rồi.”
“Vào trong xem thử.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Bốn người quay lại nhà vệ sinh nam, Hạ Như Bội vừa sợ vừa xấu hổ, Nguyễn Nam Chúc thì không hề mất tự nhiên tẹo nào, dù sao thì đây cũng mới là nơi thuộc về hắn.
Lâm Thu Thạch đi đến buồng vệ sinh ban nãy, đẩy cửa ra, phát hiện trên bức tường trắng in chằng chịt những dấu tay máu, che hết dòng chữ ban nãy cậu trông thấy. Mà trong buồng vệ sinh bên trái cạnh đó, vết máu còn rõ ràng hơn, thậm chí mặt sàn cũng loang lổ một tầng máu mỏng. Trong giống như đã có một người bị trọng thương đứng đây đợi rất lâu vậy.
“Đợi đã, tự nhiên em nhớ ra cái này…” Nhìn thấy vết máu tươi, Hạ Như Bội bỗng trợn tròn hai mắt: “Cô gái ban nãy đi vào khu tư liệu bị thọt một chân!!”
Tất cả bọn họ lập tức liên tưởng tới Tá Tử, người bị thiếu mất một chân.
“Lúc đó cô ta đi đường khập khà khập khiễng, nhưng em không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại…” Hạ Như Bội run lên bần bật.
“Đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nói chung chúng ta đã biết điều kiện tử vong rồi, không đọc lời bài hát là ổn.”
Đây là lúc tầm quan trọng của gợi ý được thể hiện. Nếu không biết từ trước, thật sự rất khó đề phòng chiêu trò kiểu này, thảm nhất là chết mà không biết chuyện gì đã xảy ra. Ả Tá Tử này còn biết tiêu hủy cả chứng cứ nữa chứ…
Bọn Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng tư liệu, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên cơ thể họ, làm tan biến những ớn lạnh ở trong lòng.
“Giờ phải làm gì tiếp theo, đi tìm cậu học sinh đó ư?” Lâm Thu Thạch hỏi.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Để em xem đã…” Hắn rút ra một vật, Lâm Thu Thạch nhìn kỹ mới nhận ra Nguyễn Nam Chúc đã đem ảnh kỷ yếu của lớp 11-2 ra ngoài.
Lâm Thu Thạch: “… Em lấy lúc nào vậy?” Suốt hành trình cậu luôn đứng bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, vậy mà không hề biết hắn đã mang bức ảnh đi.
Nguyễn Nam Chúc: “Thì ban nãy đó.”
Lâm Thu Thạch: “…” Người gì vừa biết phá khóa lại còn biết chôm đồ, cậu bắt đầu nghi ngờ nghề nghiệp của Nguyễn Nam Chúc trước khi đến với cửa.
Nguyễn Nam Chúc thì như đi guốc trong bụng Lâm Thu Thạch, đầu chẳng buồn ngoảnh lại: “Người ta không phải kẻ trộm đâu nha.”
Lâm Thu Thạch: “Ồ…”
Lúc này nhìn dưới ánh mặt trời, bức ảnh rõ ràng có gì đó quái dị, màu sắc nhợt nhạt, biểu cảm của tất cả các nhân vật trong ảnh đều cứng đơ. Nguyễn Nam Chúc quan sát tấm ảnh một lát, đột nhiên hỏi: “Mọi người có thấy không?”
Lâm Thu Thạch: “Thấy gì?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Sương mù bao phủ trên khuôn mặt họ.”
Lâm Thu Thạch nhìn thật kỹ bức ảnh trong tay Nguyễn Nam Chúc, lắc đầu tỏ ý bản thân không hề trông thấy sương mù mà Nguyễn Nam Chúc nói.
“Ờ, thôi bỏ đi.” Nguyễn Nam Chúc không nói gì nữa. Lê Đông Nguyên ngược lại chìm vào trầm tư.
Giải quyết xong việc ở kho tư liệu cũng là lúc tới giờ ăn trưa, họ đến căng tin ăn cơm, nhân tiện thảo luận xem buổi chiều sẽ làm gì.
Lúc ăn cơm, Lâm Thu Thạch còn để ý tìm cậu học sinh lớp 12 hôm nọ, nhưng xác suất tìm thấy cậu ta trong vô số học sinh là quá nhỏ.
Hạ Như Bội không ăn bữa sáng, bữa trưa cũng chẳng buồn động đũa.
Nguyễn Nam Chúc thì ăn rất ngon miệng, ăn hết phần mình còn làm nũng bắt Lê Đông Nguyên đi mua thêm hai cái đùi gà.
“Em cũng muốn ăn đùi gà!” Hạ Như Bội tưởng chừng tuyệt thực đột nhiên lên tiếng, níu tay Lê Đông Nguyên đang chuẩn bị rời bàn: “Anh Mông, mua cho em ba cái!”
Nguyễn Nam Chúc: “Em muốn bốn cái.”
Hạ Như Bội: “Mua cho em năm cái!”
Nguyễn Nam Chúc: “Em ăn sáu cái.”
Hạ Như Bội nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, nghẹn giọng: “Em ăn bảy cái…”
Lâm Thu Thạch: “…” Hai người đang giành cái gì đây, còn nữa, đường đường là đại ca, tại sao đi bắt nạt một cô gái non nớt vậy hả Nguyễn Nam Chúc, dạ dày đàn ông mà đi so bì với con gái quá là không công bằng…
Lê Đông Nguyên lộ vẻ bất lực: “Hai em có ăn hết không đó?”
Nguyễn Nam Chúc: “Nhiều gấp đôi em cũng ăn hết, chẳng qua em không muốn ăn nhiều thôi.” Hắn thẹn thùng nhìn Hạ Như Bội cười: “Sợ mập á.” Còn cố tình liếc nhìn vòng eo của Hạ Như Bội.
Hạ Như Bội tức muốn ngất, lửa giận bừng bừng nói: “Ăn hết chứ!! Em chẳng sợ mập đâu!!”
Lê Đông Nguyên không biết nói gì, đành đứng dậy đi mua đùi gà cho hai người đẹp.
Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc và Hạ Như Bội mỗi người cầm trong tay một cái đùi gà. Đùi gà của căng tin trường khá hấp dẫn, sốt đậm đà sền sệt, đùi vừa mềm vừa nhiều nước thịt, ngào ngạt mùi gia vị tẩm ướp.
Hạ Như Bội cả ngày chưa ăn gì, dĩ nhiên hơi đói, miếng đùi gà đậm đà hương vị kích thích khẩu vị, cô ăn một mạch hết bốn cái, gắng ních thêm cái thứ năm, sau đó rầu rầu ngồi nhìn hai cái cuối cùng.
Nguyễn Nam Chúc khoan thai ăn hết bốn cái, rồi cầm cái thứ năm lên, trang nhã đánh gọn, đoạn vẫy tay gọi Lâm Thu Thạch: “Ăn hết nổi rồi.”
Nghe vậy Hạ Như Bội cũng thở phào, khẽ nói: “Anh Mông, em cũng ăn hết nổi rồi.”
“Có sao đâu.” Lê Đông Nguyên nói: “Để anh ăn cho.” Gã đang lo Nguyễn Nam Chúc khích quá khiến Hạ Như Bội ăn vỡ bụng, cũng may Nguyễn Nam Chúc còn biết điểm dừng.
Ăn xong đùi gà, lau tay sạch sẽ, Nguyễn Nam Chúc đề nghị đi đến khu lớp học của khối lớp 12 xem xét.
Mọi người đều đồng ý. Vậy là cả nhóm đi về hướng khu lớp học.
Nguyễn Nam Chúc vẫn đang nghiên cứu tấm ảnh kỷ yếu, dường như hắn phát hiện manh mối gì đó trong ảnh, tuy vậy Lâm Thu Thạch hoàn toàn không nhìn thấy làn sương màu đen mà hắn nói… Có lẽ Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy điều mà mọi người không thấy, giống như việc Lâm Thu Thạch nghe thấy những âm thanh mà mọi người khác không thể nghe thấy vậy.
“Hình như các em ấy đang lên lớp.” Khi đến bên dưới khu lớp học cũ, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên vang lên ở phía trên.
“Chẳng phải chúng nó sắp thi học kỳ sao?” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Còn mấy ngày nữa thì nhỉ?”
“Không biết, phải đi hỏi thôi.” Lâm Thu Thạch lắc đầu.
Còn khoảng hơn mười phút mới hết tiết học, bốn người đi một vòng quanh khu lớp học. Hầu hết các phòng học trong tòa nhà là dành cho học sinh lớp 12 sử dụng, tính cả ban Tự nhiên và Xã hội có mười sáu lớp, phân bố tại tầng bốn và tầng năm.
Trước khi hết tiết, bọn Lâm Thu Thạch tìm thấy phòng học của lớp 12-3, nơi có cậu học sinh trong bức ảnh.
Bốn người đứng chờ ở bên ngoài một lát, cho tới khi hết giờ.
Sau khi thầy giáo rời đi, Nguyễn Nam Chúc đi vào lớp học, tiến thẳng đến chỗ mục tiêu của mình.
Cậu học sinh nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc, rõ ràng cậu ta vẫn nhớ cuộc gặp tình cờ ở căng tin hôm qua, gương mặt thoáng lộ vẻ căng thẳng.
“Ra ngoài nói chuyện một lát được không?” Nguyễn Nam Chúc nói.
“Nói cái gì cơ?” Thái độ của cậu học sinh kia rất cảnh giác. “Hay nói ở đây luôn nhé?” Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh.
Quả là người đẹp đi đến đâu cũng được săn đón, vì Nguyễn Nam Chúc mà tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào cuộc nói chuyện của hai người.
Cậu học sinh khẽ mím môi, vẻ mặt căng thẳng tột độ, đoạn cậu ta đứng dậy nói: “Ra ngoài nói chuyện đi,” cậu ta tiếp, “mà em chẳng biết gì đâu.”
Bốn người cùng cậu học sinh đi ra ban công nhỏ nằm ở cuối hành lang, Nguyễn Nam Chúc chủ động hỏi: “Không ngại nói tên của em cho bọn anh chứ?”
“Em tên Giang Tín Hồng.” Cậu học sinh đáp: “Các anh chị muốn gì thì cứ nói thẳng đi, em sắp phải vào học rồi.”
“Bọn chị đang điều tra một việc liên quan đến lớp của em.” Nguyễn Nam Chúc đi ngay vào vấn đề, rút tấm ảnh mang từ kho tư liệu ra: “Bọn chị muốn hỏi tên của người không có mặt trong bức ảnh này?”
Nam sinh đón lấy bức ảnh, chỉ khẽ liếc qua một cái cũng khiến gương mặt cậu ta biến sắc: “Các anh chị lấy thứ này ở đâu ra?”
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Bức ảnh này rất đặc biệt sao?”
Giang Tín Hồng không đáp, nhưng từ sâu trong ánh mắt cậu ta, Lâm Thu Thạch nhìn thấy một nỗi sợ, dường như bức ảnh trước mặt cậu ta không phải là ảnh, mà là con quỷ dữ. Cậu bé nuốt nước bọt đánh ực, run giọng nói: “Em chẳng biết anh chị định hỏi gì.”
“Thì hỏi vậy đó.” Lê Đông Nguyên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình thản: “Bọn anh không muốn làm khó em, chỉ muốn hỏi rõ trong bức ảnh thiếu mất ai, tên em ấy rốt cuộc là gì?”
Giang Tín Hồng nhìn chằm chằm vào bức ảnh không nói, chân bất giác lùi lại một bước.
“Em cũng muốn chuyện này sớm kết thúc phải không?” Lê Đông Nguyên thì thầm, như ác ma quyến rũ loài người đến mở chiếc hộp Pandora, giọng gã đượm vẻ mê hoặc: “Nói đi, nói ra mọi chuyện sẽ ổn cả, em không cần sợ gì đâu.”
Khóe miệng Giang Tín Hồng run lên, buột miệng thốt ra một cái tên: “Lộ Tá Tử.”
Lê Đông Nguyên: “Lộ Tá Tử?”
“Phải, chính là nó.” Giang Tín Hồng nói: “Một người đáng lẽ không nên có mặt trong lớp chúng em…”
Cậu ta đang định nói tiếp thì tiếng chuông vào lớp vang lên, khiến cậu ta như sực tỉnh, nhận thức được mình vừa nói điều không hay, biểu cảm trên gương mặt cậu ta trở nên khủng hoảng vô cùng, mặc kệ lời Lê Đông Nguyên, cậu ta xoay người bỏ chạy.
Lê Đông Nguyên nhìn theo bóng lưng cậu học sinh, không khỏi tiếc nuối: “Chỉ thiếu một chút nữa.”
“Đúng đấy.” Nguyễn Nam Chúc ném một cái nhìn đầy ẩn ý về phía Lê Đông Nguyên: “Chỉ thiếu chút nữa, thật đúng là, tiếc quá đi.”
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ
Giải thích luật chơi: Cửa chỉ có một, một khi đã mở thì tất cả mọi người đều có thể thoát ra, nhưng có bị quái vật canh chừng ngăn cản hay không và nếu bị ngăn cản có vượt qua được không, thì phải dựa vào sự may mắn…